Cây Son Cũ Đánh [...] – Chương 3

09

Hàn Tuấn Nam đầy tức giận hét vào mặt tôi: “Giang Lê, sống sung sướng thật đấy! Cô có biết tôi đã sống thế nào trong thời gian qua không? Cô còn dám đi chơi bời với mấy kẻ chẳng ra gì này! Tôi thấy đúng là loại đàn bà lẳng lơ—”

Lời của ta càng lúc càng khó nghe. Tôi run lên vì giận, không kiềm liền tát thẳng một cái: “Hàn Tuấn Nam, bệnh thì đi viện chữa, đừng đến đây loạn!”

Đồng nghiệp của tôi lúc này cũng đã hiểu rõ hình, ai nấy đều lúng túng không biết gì, Hàn Tuấn Nam giở thói ngang ngược, sợ tôi bị thiệt nên không rời đi mà đứng bên cạnh canh chừng ta.

Hàn Tuấn Nam xoa má, nghiến răng : “Sao nào? Tôi đúng rồi, chột dạ à? Tôi ra hết rồi. Cô vốn dĩ không hề tôi. Chị dâu tôi chỉ là cái cớ để đuổi tôi đi. Giang Lê, bao nhiêu năm nay tôi đối tốt với như thế nào, trong lòng không rõ sao? Sao có thể vô như ?”

Thấy ta càng lúc càng không ra gì, tôi vừa giận vừa xấu hổ. Dù sao cũng có đồng nghiệp ở đây, tôi không muốn mất mặt thêm nữa.

Vậy nên tôi nén cơn giận, : “Anh bỏ tay ra đi, có gì đợi bình tĩnh lại chúng ta sẽ chuyện.”

Không ngờ, Hàn Tuấn Nam chẳng biết uống lộn thuốc gì mà không nghe lọt tai: “Cô đừng có mà lừa tôi. Bây giờ tôi thả ra, liệu có gặp lại tôi không?”

Thực sự thì không.

Tôi thầm lạnh.

“Bây giờ rõ luôn. Có phải có người mới rồi không? Tên đàn ông khốn kiếp đó có mặt ở đây không? Là ai? Cô chỉ tôi xem! Là ai?”

Nhìn Hàn Tuấn Nam kích như điên, tôi thật sự nghĩ ta phát rồ rồi.

Vậy là tôi bắt đầu vùng vẫy: “Hàn Tuấn Nam, cút ngay! Chúng ta đã chia tay rồi. Anh bậy bạ gì? Buông tay ra!”

Lúc này, đồng nghiệp của tôi không đứng nữa mà bước tới giúp. Hai nam đồng nghiệp thậm chí còn xông vào kéo Hàn Tuấn Nam ra.

Bị kéo ra, Hàn Tuấn Nam giận dữ trừng mắt chúng tôi. Cuối cùng, ta chẳng còn lý lẽ, bắt đầu đánh hai đồng nghiệp đã kéo ta ra.

Cả khung cảnh lập tức trở nên hỗn loạn.

10

Từ đồn cảnh sát bước ra, đã rất muộn rồi.

Hai đồng nghiệp của tôi bị Hàn Tuấn Nam đánh cho mặt mũi bầm tím, bản thân ta cũng chẳng khá hơn, kết cục đúng là cả hai bên đều thiệt .

Nhưng vì Hàn Tuấn Nam là người sự trước nên ta bị cảnh sát giáo dục một trận. Đồng nghiệp tôi nể mặt tôi mà quyết định không truy cứu bồi thường.

Nhìn hai đồng nghiệp với khuôn mặt thương tích, tôi vừa áy náy vừa lo lắng, không ngừng xin lỗi và đề nghị đưa họ đến bệnh viện.

Dù người đánh họ không phải tôi, suy cho cùng, mọi chuyện đều bắt nguồn từ tôi mà ra, tôi không thể chối bỏ trách nhiệm .

Cũng may đồng nghiệp tôi đều là những người dễ chịu, họ còn an ủi ngược lại tôi và rằng, nếu Hàn Tuấn Nam dám tìm tôi sự thêm lần nữa, họ sẽ xúm lại đánh cho ta khóc thét.

Qua sự việc này, tôi càng thấy may mắn vì đã chia tay Hàn Tuấn Nam. Bao nhiêu năm qua tôi không ngờ ta lại có bản chất bạo lực ẩn sâu như thế.

Chuyện này không chỉ là thiên vị chị dâu nữa, mà còn cho thấy rất có thể ta là một kẻ bạo hành gia đình tiềm tàng.

Tuy nhiên, điều tôi sốc hơn cả là hôm sau, chị dâu của ta, Mục Vân, lại đến tận công ty tôi.

“Giang Lê, con đàn bà mặt dày không biết xấu hổ! Cô dám Tuấn Nam nhà chúng tôi vào đồn cảnh sát! Cô không sợ trời đánh thánh đâm à?”

Mục Vân hét như một bà chằn, mặt mày hung dữ, thậm chí còn định lao vào đánh tôi. May mà đồng nghiệp tôi nhanh tay kéo chị ta lại.

Thực sự tôi không ngờ Mục Vân lại đến công ty loạn. Tôi đang sôi sùng sục mà chưa có chỗ trút giận, mà chị ta còn dám vác mặt đến đây chất vấn.

Chị ta nghĩ đến công ty tôi chuyện là tôi sẽ nhịn? Chị ta đã tính toán nhầm rồi. Tôi không bao giờ chủ sự, cũng chẳng ngán ai. Hôm nay, dù có phải bị đuổi việc, tôi cũng không chấp nhận nhục nhã, chịu thiệt trước mặt chị ta.

11

“Cô tôi ta? Tôi còn chưa truy cứu trách nhiệm Hàn Tuấn Nam bám theo, đánh nhau nữa kìa, còn mặt mũi tới đây kiếm chuyện? Cô nghĩ kẻ sự trước thì luôn có lý à?”

Mục Vân không ngờ tôi lại dám đối chất ngay tại chỗ, mặt mày càng thêm dữ tợn, tức tối : “Chuyện này có thể trách Tuấn Nam sao? Nếu không phải lăng nhăng, coi Tuấn Nam là kẻ dự phòng, ấy liệu có đánh nhau không? Chính là đầu sỏ ra tất cả!”

Nghe ta buông lời sỉ nhục, tôi chẳng nể nang gì nữa: “Tôi thấy người không biết liêm sỉ nhiều rồi, mặt dày như thì mới gặp lần đầu. Cô đã chị dâu mà chẳng biết tự trọng, không tự xét lại hành vi của mình, tôi chia tay cũng là vì thế. Hàn Tuấn Nam chẳng có bản lĩnh gì, hai con mắt to thế mà không phân rõ phải trái, bị dắt mũi. Thế nên ta sống độc thân cả đời là đáng lắm.”

Mục Vân tức đến mức run rẩy, giơ tay chỉ vào tôi, thốt không nên lời: “Cô— dám Tuấn Nam như ! Đồ không biết điều!”

“Tôi không đúng à? Trước kia là tôi nhầm. Bây giờ tôi thấy rõ rồi, Hàn Tuấn Nam chỉ là một đống phân, còn là cái que cứ khuấy mãi vào. Hai người đúng là một cặp trời sinh!”

Mục Vân bị tôi chặn họng không lời nào, ngực phập phồng dữ dội, ánh mắt như tóe lửa.

“Con đàn bà trơ trẽn! Tôi phải đánh chết !”

Nhìn Mục Vân như một mụ điên, tôi khẽ nhếch môi, lạnh lùng : “Lại muốn đánh người à? Có giỏi thì nhào qua đây mà đánh. Thằng em trai vừa từ đồn công an về, cũng muốn đi thử một lần chứ gì? Nhưng trước, trước khi vào đấy, tôi sẽ xé toạc cái miệng bẩn thỉu của ra. Không tin thì thử đi.”

Từng câu từng chữ tôi ra dứt khoát, khí thế hùng hồn. Mục Vân nhất thời chùn bước, không còn cố lao vào đánh tôi nữa, miệng vẫn không chịu ngưng.

“Đồ đàn bà độc ác! Tuấn Nam nhà tôi mù mắt mới trúng ! Con đàn bà mặt dày như biến đi thì tốt hơn…”

Đúng lúc này, bảo vệ công ty cũng tới, lập tức kéo Mục Vân ra ngoài.

Mục Vân bị lôi đi vẫn gào thét như mụ chằn: “Công ty của mấy người dung túng cho thứ đàn bà không ra gì như không sợ sản à? Công ty tồi tệ gì thế! Phí, cái gì cũng nhận vào, là biết chẳng phải việc đàng hoàng…”

Tôi không nhịn nữa, đúng lúc này quản lý cũng xuất hiện. Mặc kệ hậu quả, tôi xông tới tát thẳng hai cái vào mặt Mục Vân.

12

Mục Vân lại vùng vẫy định lao vào: “Mày dám đánh tao? Đồ không biết xấu hổ, tao phải mày!”

Tôi lạnh, đáp: “Được thôi, đi nào. Gần đây có cả đồn công an lẫn bệnh viện. Mình tới đồn công an xem chuyện rối, vu khống bị xử lý thế nào, hoặc tới bệnh viện giải quyết một trận sống chết. Đi!”

Trong cơn tức giận, giọng tôi mạnh mẽ, cương quyết, ánh mắt đầy sự dứt khoát, sẵn sàng “chơi tới bến”.

Mục Vân ra tôi không hề , khí thế đã thua một bậc.

Nhưng miệng vẫn cứng: “Hừ! Hôm nay tao không thèm chấp đồ như mày. Nhưng mày mà dám vào Tuấn Nam nhà tao nữa thì xem tao có tha cho mày không!”

Tôi không nhịn nữa, hét lên: “Cô mà không cút ngay, xem tôi có tha cho không!”

Cuối cùng, Mục Vân im lặng, vội vàng chạy đi.

Tôi thở hắt ra một hơi, ai đời lại dám hơn thua với tôi? Đúng là não bị lừa đá.

Chỉ cần tôi cứng rắn, chẳng ai có thể bắt nạt tôi .

Quản lý và các đồng nghiệp của tôi tôi đầy ngạc nhiên. Chắc họ không ngờ một nhỏ nhắn, yếu đuối thường ngày lại có thể bùng nổ đến mức khiến một người như Mục Vân phải chùn bước.

Mấy đồng nghiệp thân thiết tới an ủi, khuyên tôi đừng giận nữa.

Sau khi ổn định cảm , tôi cúi người trước quản lý và mọi người, thành thật : “Rất xin lỗi vì tôi đã ảnh hưởng xấu tới mọi người và công ty. Tôi sẽ chịu trách nhiệm. Tôi xin nghỉ việc ngay lập tức.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...