Tôi từng nghĩ rằng dù ấy có đương thì cũng sẽ khô khan, nhàm chán, chẳng có chút cảm nào.
Tôi còn thầm thương xót cho người vợ tương lai của ấy.
Không ngờ cái kẻ xui xẻo đó lại là tôi.
Tống Tẫn Hàn đỡ tôi xuống lầu, lấy từ trong hộp y tế ra một chai dầu xoa bóp đưa cho tôi.
“Em tự xoa đi, không thì sẽ sưng lên đấy.”
Lúc ấy chuyện, ánh mắt né tránh không dám thẳng vào tôi.
Nhìn thấy vẻ mặt khác lạ đến thế của ấy.
Tôi bỗng nhiên hiểu ra vì sao mình lại “cưỡng ép đương”.
Thật khó để không cưỡng ép.
Thật khó để không .
Sau khi xoa dầu và nghỉ ngơi một lát, tôi đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Tống Tẫn Hàn do dự vài giây, cuối cùng vẫn gọi Tống Tư Lai đưa tôi về nhà.
Tống Tư Lai bước đến, tiếp tục diễn kịch: “Anh, em bị chuột rút rồi, cũng không đi .”
“Vậy à.”
Tống Tẫn Hàn giả vờ suy nghĩ vài giây.
“Vậy thì đành để …”
“Để em đưa!”
Lời ấy còn chưa dứt, đã bị Tống Vân Sinh từ đâu nhảy ra cắt ngang.
“Để em đưa Sở Sở về là rồi.”
Tống Vân Sinh bước đến bên cạnh tôi, nháy mắt với tôi một cái.
Như muốn ra hiệu: Cứ giao cho , tuyệt đối sẽ không để em và cái mặt đơ kia đi cùng nhau ngại ngùng đâu.
Tôi khẽ nhếch mép.
Tống Tẫn Hàn quay đầu ấy, nghiến răng từng chữ: “Em đưa?”
Tống Tư Lai đã nhận ra hình không ổn, điên cuồng dùng ánh mắt ra hiệu cho Tống Vân Sinh.
Anh ấy không những không hiểu mà còn toe toét một cách ngốc nghếch.
“Đúng , em đưa.”
Nói rồi ấy đưa tay ra kéo tay tôi muốn đỡ tôi dậy.
Tống Tư Lai cuối cùng cũng không nhịn nữa, nhanh như chớp kéo Tống Vân Sinh đi.
“Ủa? Em gì ? Chẳng phải em bị chuột rút chân sao?”
“Chuột rút chân cái gì, em thấy bị chuột rút não rồi thì có, một chút sắc mặt cũng không biết .”
Sau khi hai người họ đi, trong phòng khách chỉ còn lại tôi và Tống Tẫn Hàn.
Ánh mắt ấy có chút không tự nhiên, lảng tránh.
Tôi mỉm với ấy.
“Vậy thì đành phiền rồi, Tẫn Hàn.”
Rất tốt.
Mặt ấy lại đỏ lên rồi.
Trước đây sao tôi không phát hiện ra ấy lại ngây thơ như nhỉ.
Tống Tẫn Hàn đưa tôi về đến nhà rồi rời đi.
Tôi nằm trên giường, trong đầu nhớ lại những chuyện đã xảy ra hôm nay.
Nhớ thế nào cũng cảm thấy có chút huyền ảo.
Đến nỗi ngày hôm sau gặp Tống Tư Lai, tôi đã có một quầng thâm mắt rõ rệt.
Cậu ta thấy tôi, giật mình.
“Em biết chuyện chị và cả ở bên nhau thì nhất thời khó chấp nhận, chị cũng không đến nỗi mất ngủ cả đêm chứ.”
Tôi liếc mắt khinh bỉ cậu ta.
“Tôi chỉ cảm thấy khó tin thôi, trai cậu sao có thể thích tôi ?”
Tống Tư Lai nhướn mày.
“Chị vẫn không tin sao?”
Tôi không gì.
Cậu ta móc điện thoại ra, vừa mở màn hình vừa với tôi: “En sẽ chứng minh cho chị xem.”
Nói rồi, cậu ta gửi cho Tống Tẫn Hàn một tấm ảnh.
Là tấm ảnh hôm qua cậu ta lén chụp lúc ấy ôm tôi.
Tống Tẫn Hàn gần như trả lời ngay lập tức.
[?]
[Ảnh ở đâu ra ?]
Tống Tư Lai huơ huơ điện thoại trước mặt tôi.
Tôi màn hình điện thoại, tim không tự chủ mà đập loạn xạ.
Tống Tư Lai không trả lời ấy, ấy lại gửi thêm mấy tin nhắn nữa.
[Còn nữa không?]
[Có ảnh gốc không?]
[Có góc chụp khác không?]
[Gửi ảnh cho .]
“Thấy chưa, ấy chị lắm đấy.”
Tống Tư Lai với vẻ mặt như đã thấu tất cả, nhân cơ hội bắt đầu tống tiền.
Tống Tẫn Hàn lập tức chuyển cho cậu ta hai trăm ngàn tệ.
Một loạt thao tác này khiến tôi trợn mắt há mồm.
“Không đúng.”
Tôi nhíu mày.
“Sao cậu lại nghĩ đến chuyện chụp ảnh?”
Tống Tư Lai nhận tiền rồi gửi hết ảnh qua.
“Đừng hỏi, hỏi chính là kinh nghiệm xương máu bao nhiêu năm nay của em đấy.”
Cậu ta số dư trong điện thoại rồi toe toét.
“Tiền của mấy kẻ đương mù quáng đúng là dễ kiếm thật.”
“Đặc biệt là mấy người như trai em, giai đoạn cuối rồi thì càng dễ như trở bàn tay.”
Thấy cậu ta đắc ý như , tôi buột miệng một câu: “Cậu chuyện kiểu đó với chị dâu tương lai của cậu có ổn không đấy?”
Nói xong tôi liền hối hận.
Tống Tư Lai thong thả tôi: “Giờ thì tin chưa?”
Tôi cúi đầu không .
Nghĩ mãi không ra thì thôi , tôi trực tiếp kéo Tống Tư Lai đến quán bar.
5
Tống Tư Lai uống say liền bắt đầu trút bầu tâm sự với tôi.
“Chị không biết đâu, nếu như trước đây em có chút tinh ý thì đã không bị trai em nhằm vào như rồi.”
“Em cứ thắc mắc mỗi lần em ở gần chị một chút là sau lưng lại lạnh toát, hóa ra là trai em ở sau lưng em.”
“Cái tên đương mù quáng đó đến cả chuyện hai đứa mình hồi một tuổi ngủ cùng nhau cũng mang ra .”
“Nhưng em vẫn còn tốt hơn Tống Vân Sinh nhiều, sau khi ta biết chị từng thích ta thì sợ đến mức không dám về nhà nữa.”
Cậu ta càng càng cảm thấy tủi thân.
Trông như sắp vỡ vụn đến nơi rồi.
Cuối cùng cậu ta lau lau khóe mắt (nơi chẳng có giọt nước mắt nào), cả người lại tràn đầy ý chí chiến đấu.
“Cái tên ngốc nghếch Tống Vân Sinh kia thì em không quản rồi, lại lần nữa, em thề sẽ trở thành vệ sĩ của hai người.”
Cậu ta như tiêm máu gà, uống ừng ực mấy ngụm rượu.
Tôi nghĩ đến lời cậu ta , cũng lặng lẽ uống mấy ngụm.
Bạn thấy sao?