Tửu lượng của tôi bình thường.
Uống vài ly đã bắt đầu thấy choáng váng rồi.
Tống Tư Lai đã say khướt.
Trước khi ý thức hoàn toàn mơ hồ, tôi móc điện thoại ra muốn gọi cho tài xế.
Điện thoại còn chưa bấm số, một bóng đen đã phủ xuống.
Tôi ngẩng đầu lên, bốn mắt chạm nhau với Tống Tẫn Hàn.
Vẻ mặt ấy không có biểu cảm gì.
Nhưng tôi biết, ấy đang tức giận.
Trong đầu tôi tự dưng nhớ đến những lời Tống Tư Lai đã .
Tôi cúi đầu, hai má bắt đầu không kiểm soát mà ửng đỏ.
Tống Tư Lai nằm bên cạnh mở mắt tôi, như phát hiện ra chuyện gì đó thú vị.
Cậu ta ghé sát lại, : “Lê Duy Sở, sao mặt chị đỏ thế?”
Rượu cũng không bịt miệng cậu ta!
Thấy tôi không để ý đến mình, cậu ta quay đầu lại thấy Tống Tẫn Hàn.
Cậu ta bật dậy khỏi ghế sofa.
Trực tiếp đưa tay đặt lên vai Tống Tẫn Hàn.
“Anh cả! Sao lại đến đây?”
Cậu ta vỗ vỗ ngực đảm bảo với ấy: “Anh yên tâm, có em ở đây, người không phận sự không thể đến gần chị dâu đâu.”
Vẻ mặt Tống Tẫn Hàn có chút dịu đi, khẽ nhíu mày, giọng điệu khó hiểu.
“Ai là chị dâu của em?”
Tôi vội vàng đứng dậy muốn ngăn cậu ta lại, vẫn chậm một bước.
“Thì Sở Sở chứ sao.”
Trong quán bar ồn ào, chỉ có chỗ chúng tôi là yên tĩnh đến đáng sợ.
Trong mắt Tống Tẫn Hàn thoáng qua một tia hoảng loạn, sau đó lại trở về vẻ bình thường.
Anh ấy gỡ tay Tống Tư Lai ra khỏi vai, giọng khàn khàn: “Đừng có gọi bậy!”
Tống Tư Lai say đến mức không phân biệt lớn nhỏ nữa rồi.
“Em có gọi bậy đâu, chẳng phải Sở Sở là chị dâu của em sao? Bây giờ không phải thì sau này cũng sẽ phải.”
Tôi đứng tại chỗ hận không thể lấy kim chỉ khâu miệng cậu ta lại.
Để tránh cậu ta lại ra những lời kinh thiên địa nào nữa, tôi vội vàng lên tiếng át đi giọng cậu ta.
“Cậu ấy uống say rồi, đang linh tinh đấy.”
Tống Tẫn Hàn dời ánh mắt trở lại phía tôi.
“Còn em?”
“Em sao?”
“Uống bao nhiêu rồi?”
Cảm giác áp bức ập đến.
Tôi ngoan ngoãn trả lời: “Không uống nhiều ạ, chỉ có mấy ly thôi.”
Tống Tẫn Hàn thở dài, giọng dịu đi mấy phần.
“Còn đi không?”
Tôi vừa gật đầu vừa lắc đầu.
Không biết là do hơi men hay là do lời Tống Tư Lai đã cho tôi thêm can đảm.
Tôi gan lớn với ấy: “Không đi nữa rồi, bế em đi.”
Tống Tẫn Hàn khựng lại, ánh mắt khẽ lay , lông mày run rẩy, có chút lúng túng.
Hai má ấy đỏ ửng như uống rượu, giằng co một lát rồi vẫn : “Em uống nhiều rồi.”
“Em biết mà.”
Tôi càng thêm gan dạ.
Khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ , tôi thẳng vào ấy.
“Vậy phải sao bây giờ, em không đi nữa rồi.”
“Nếu không bế em thì em đành phải gọi phục vụ thôi.”
Sợi dây lý trí trong đầu Tống Tẫn Hàn hoàn toàn đứt phựt.
Anh ấy bước đến khom lưng bế tôi lên.
Ánh đèn quán bar chiếu lên khuôn mặt ấy, những đường nét góc cạnh càng thêm hoàn hảo.
Tôi vẻ mặt gượng gạo của ấy, cố ý tựa đầu vào lòng ấy.
Yết hầu ấy khẽ , bước chân càng thêm nhanh.
Trong lúc bế tôi, ấy vẫn không quên gọi hai người phục vụ lôi tên Tống Tư Lai đang say khướt nằm trên ghế sofa lên xe.
6
Sáng hôm sau tỉnh dậy, đầu tôi đau như búa bổ.
Trong đầu thoáng qua những mảnh ký ức đêm qua.
Nhớ lại những lời mình đã với Tống Tẫn Hàn, tôi hận không thể chết ngay tại chỗ.
Tôi công tác tư tưởng rất lâu rồi mới xuống nhà ăn cơm.
Bố mẹ tôi một cái rồi chậm rãi : “Ăn cơm xong thì nhanh chóng đi tìm Tẫn Hàn đi.”
Nghe thấy cái tên này, lòng tôi có chút hoảng hốt.
“Tìm ấy gì ạ?”
“Con còn dám hỏi hả? Con với Tư Lai đi uống rượu say bí tỉ, nếu không phải Tẫn Hàn đến kịp thì bị người ta bán đi rồi cũng không biết.”
“Bố mẹ con cũng không nghe, chỉ có Tẫn Hàn mới trị con thôi.”
Nhất định phải là hôm nay sao?
Nhất định phải là hôm nay sau khi tôi phát điên vì say sao?
Tôi van xin bố mẹ cả buổi, họ đã quyết tâm cho tôi một bài học nhớ đời.
Tôi lòng như tro tàn bước sang nhà bên cạnh.
Lúc tôi đến, Tống Vân Sinh đang chuẩn bị ra ngoài.
Anh ấy thấy tôi, có chút hả hê.
“Trong vòng ba ngày mà phạm lỗi đến hai lần, hai đứa em lần này đúng là kỷ lục rồi.”
Tôi muốn khóc mà không ra nước mắt.
Tống Vân Sinh lên tiếng an ủi tôi: “Nhưng lần này hình không tệ đến thế đâu.”
“Em không biết đâu, tối hôm qua lúc cả kéo Tống Tư Lai về, khóe miệng còn mang theo một nụ đáng ngờ, trông tâm trạng tốt cực kỳ.”
Nhớ lại những chuyện đã tối qua, trong lòng tôi có chút chột dạ.
Vừa bước đến ngoài thư phòng, tôi đã nghe thấy giọng Tống Tẫn Hàn từ bên trong vọng ra.
“Anh không phải không cho hai đứa em đi uống rượu, phải biết chừng mực. Em uống đến bất tỉnh nhân sự, Sở Sở cũng đầu óc không tỉnh táo, con con đứa, lỡ bị kẻ xấu nhắm vào thì sao?”
“Để em đi theo sau ấy là bảo vệ ấy, không phải để ấy dọn dẹp bãi chiến trường cho em.”
Tống Tư Lai một câu cũng không dám cãi.
Tôi có chút áy náy, dù sao cũng là tôi kéo cậu ta đi.
Tôi đẩy cửa bước vào cắt ngang lời họ.
“Lần này không liên quan đến cậu ấy, là em kéo cậu ấy đến quán bar.”
Tống Tư Lai liếc tôi với ánh mắt cảm kích.
Tống Tẫn Hàn vừa thấy tôi, vẻ mặt liền trở nên có chút không tự nhiên, giọng bất giác dịu đi mấy phần.
“Lần sau uống rượu thì đến quán bar của hai em, đừng có đi mấy chỗ linh tinh đó.”
Tôi vội vàng gật đầu.
Anh ấy khẽ mím môi, trầm giọng với Tống Tư Lai: “Vẫn là bản kiểm điểm một vạn chữ, một chữ cũng không thiếu.”
Tống Tư Lai như trời sập xuống, không thể tin mà chỉ tay vào mình.
“Không phải chứ? Lại là em?”
Bạn thấy sao?