Chàng Trai Năm Ấy [...] – Chương 1

Sau mười năm kết hôn, tôi bất ngờ xuyên không về năm mười tám tuổi.

Lập tức ngồi tàu hỏa vượt hai ngàn cây số để tìm chồng.

Thế nhìn tôi, vẻ mặt lạnh nhạt.

Tâm trạng tôi lập tức rơi xuống tận đáy.

Rõ ràng từng nói, đối với tôi là tiếng sét ái .

Nhưng vừa quay người, tôi đã nghe thấy cuộc đối thoại của và cậu thân:

"Mau xem tóc có rối không, nãy giờ không dám nhúc nhích... Anh hình như rồi..."

—-

Tàu hỏa chầm chậm tiến vào thành phố H, lòng bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi.

Sắp được gặp Lương Minh Ngọc năm mười tám tuổi rồi, có chút hồi hộp.

Tôi và Lương Minh Ngọc đã kết hôn mười năm, là vợ chồng lâu năm rồi. Sáng hôm đó, đưa tôi đi , đột nhiên như ảo thuật, lấy ra một sợi dây chuyền và một bó hồng lớn.

"Đinh đong! Vợ , mừng kỷ niệm mười năm!"

"Đến công ty em rồi, tan đưa em đi ăn lẩu."

Năm tháng khiến khí chất của thêm trầm ổn, tính cách vẫn ngây thơ như trước.

Tôi bất lực cười, ghé sát vào, muốn hôn tạm biệt, kết quả giây tiếp theo, bị mẹ tôi kéo tung chăn.

"Sáng sớm tinh mơ, ôm đầu Bì Bì mà cắn cắn cái gì đấy?"

Bì Bì là mèo nhà tôi, tính cách điềm tĩnh như không, lúc này đang nhìn tôi với vẻ mặt "đời mèo vô vọng".

Trên cái đầu xù mềm mại của nó có mấy lọn lông ẩm ướt.

"Nằm mơ lảm nhảm gì đấy." Mẹ tôi đầy vẻ ghét bỏ, kéo Bì Bì ra khỏi vòng tay tôi, dùng khăn lau đầu cho nó.

Mất cả một buổi sáng, tôi mới tiêu hóa được sự thật mình đã xuyên về năm mười tám tuổi. Lấy cớ tò mò về ngôi trường đại học tương lai, tôi một mình lên chuyến tàu đi tìm Lương Minh Ngọc.

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chang-trai-nam-ay-yeu-toi/chuong-1.html.]

Kiếp trước, tôi và quen nhau ở trường đại học. Anh là người địa phương, học trưởng năm hai, hơn tôi hai tuổi. Khi khai giảng, nguyện viên giúp trường đón tân sinh viên, chỉ một cái nhìn, tôi đã bị mê hoặc không dứt. Tôi theo đuổi đúng một năm trời, mới chịu gật đầu đồng ý.

Tàu hỏa chầm chậm tiến vào thành phố H. Đúng mùa hè, cây cối xanh tốt, nắng xuyên qua kẽ lá xanh thẫm rải xuống, chiếu lên người đặc biệt dễ chịu.

Tôi rất quen thuộc với thành phố này, dù sao đây cũng là nơi tôi đã sống hơn mười năm.

Tôi đã đến vài nơi Lương Minh Ngọc thường xuyên lui tới, đều không tìm thấy .

Không đúng. Tôi theo đuổi một năm, Lương Minh Ngọc thích đi đâu tôi đều nắm rõ như lòng bàn tay.`

Anh có thể đi đâu được chứ?

Tôi xách hành lý, loanh quanh gần trường Đại học. Trên điện thoại, tôi đã nhập một dãy số, đang do dự không biết có nên bấm gọi hay không.

Vừa quay người, tôi đột nhiên va phải một người, điện thoại rơi xuống đất.

"Xin lỗi học, xin lỗi nhé!" Người đối diện nhặt điện thoại dưới đất đưa cho tôi, giọng nói rất quen thuộc.

Là Tống Hoài, thân của Lương Minh Ngọc.

Vậy... người bên cạnh này, là Lương Minh Ngọc?

Hahahaha... Thật sự không phải tôi không muốn nhận ra, chỉ là hai người này để cùng kiểu tóc tổ quạ "máy bay", trông cứ như mấy dân chơi học đường vậy.

Tống Hoài thì thôi đi, Lương Minh Ngọc tính cách ôn hòa, xưa nay luôn trọng vẻ ngoài, sao lại biến mình thành ra cái bộ dạng này chứ.

Tống Hoài líu lo xin lỗi, còn Lương Minh Ngọc bên cạnh thì đặc biệt yên lặng.

"Anh không quen tôi à?" Tôi nghi hoặc nhìn .

"Chưa từng gặp." Lương Minh Ngọc hờ hững đáp.

"Vậy nhìn thấy tôi có cảm giác gì không?" Tôi không cam tâm lại hỏi .

Lần này Lương Minh Ngọc dứt khoát quay mặt đi, không đáp lời.

Trong lòng trào lên từng đợt chua xót.

Tàu hỏa chạy suốt một ngày một đêm, tôi lúc nào cũng muốn gặp .

Dù sao cũng đã kết hôn mười năm, từ học đến đời, là đối tượng mà ai ai cũng ngưỡng mộ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...