8
Vài ngày sau là sinh nhật ba tôi, Chu Dã sẽ về sớm để đi cùng tôi ra mộ.
Nhưng tôi đợi mãi vẫn không thấy đâu.
Đang chuẩn bị ra ngoài tìm thì một số lạ nhắn đến một địa chỉ.
【Tôi là Lâm Vi, Chu Dã bị cưỡng ép đưa về nhà cũ. Mau đến!】
Dựa theo địa chỉ Lâm Vi gửi, tôi bắt xe đến biệt thự nhà họ Chu trên lưng chừng núi.
Tôi đứng trước cổng biệt thự đập cửa “rầm rầm rầm!”
Cửa vừa mở, một tên vệ sĩ cao lớn xuống tôi: “Cô tìm ai?”
“Tôi tìm Chu Dã! Chồng tôi!”
Vệ sĩ đứng bất như bức tường.
Khi tôi sắp lăn lộn ăn vạ thì bóng dáng Lâm Vi kịp thời xuất hiện ở sảnh bên trong.
Cô ta vội vàng chạy tới, ra hiệu cho vệ sĩ, nhỏ giọng : “Cho ấy vào, ấy là vợ của Chu Dã.”
Lâm Vi kéo cổ tay tôi, thì thầm: “Họ ở phòng ngủ chính tầng hai, hình… không ổn lắm. Cô…”
Tôi không rảnh để nghe hết, hất tay ta rồi lao thẳng vào trong.
Trên chiếc giường chạm trổ kiểu Âu, là một ông già gầy trơ xương đang nằm.
Còn Chu Dã đứng cạnh giường, dáng vẻ mà tôi chưa từng thấy bao giờ.
Lưng căng cứng, hai tay siết chặt bên người.
“Khụ… Tiểu Dã…”
Chu Thiên Hùng lôi từ dưới gối ra một món đồ — là một chiếc trâm cài cũ kỹ.
“Cái này… là của mẹ con… Diệp Uyển… bà ấy thích nhất… khụ khụ…”
“Câm miệng!” Chu Dã kìm nén cơn giận, “Rầm!”
Chiếc trâm nhỏ bị quét mạnh xuống thảm.
“Ông không xứng nhắc đến bà ấy!”
“Là ông! Chính ông hủy hoại cuộc đời bà! Bắt bà sống trong sự khinh miệt, chết trong cảnh nghèo khổ! Đến chết vẫn nhớ tên ông! Giờ ông sắp chết rồi mới nhớ ra? Nhớ đến tôi — cái ‘đứa con hoang’ mà ông chưa bao giờ chịu nhận?!”
Chu Thiên Hùng bị quát đến mức run rẩy dữ dội, cổ họng phát ra những tiếng rên khàn khàn, bác sĩ và y tá bên cạnh lập tức rối loạn.
Hai vệ sĩ đứng chặn cửa lập tức đổi sắc mặt, định xông tới khống chế Chu Dã!
“Dừng lại! Ai dám vào ấy?!”
Tôi không nghĩ nhiều, lao tới chắn trước mặt Chu Dã.
Tôi thẳng vào lão già trên giường, nghiến răng :
“Anh ấy không sai! Ông không xứng! Ngày đó bỏ rơi hai mẹ con người ta như vứt rác, giờ sắp chết lại mang cái trâm cài rách nát ra giả vờ thâm ?! Buồn nôn! Hừ!”
Chửi xong, tôi cúi người nhặt chiếc trâm dưới đất lên, siết chặt trong tay.
Tôi kéo tay Chu Dã.
“Chu Dã! Về thôi! Loại người bạc như ông ta, đống tiền bẩn của ổng chúng ta không thèm!”
Tôi , ánh mắt kiên định và sáng rực, “Tôi có tay có chân! Tôi… tôi ăn ít lại, mua ít lại, tôi nuôi ! Về nhà với tôi!”
“Vãn Vãn…”
Chu Dã ngơ ngác tôi, vành mắt đỏ hoe.
Thời gian như ngưng đọng lại.
Giây tiếp theo, dang tay ôm tôi siết chặt vào lòng!
Giọng khàn khàn trầm thấp vang bên tai tôi: “…Chúng ta về nhà.”
【Aaaaaaaa tiểu thư như thiên thần giáng thế luôn á trời ơi!】
【Chu Thiên Hùng tức tím mặt! Đáng đời! Báo ứng!】
【Khoá cặp đôi này lại đi! Đem chìa khoá đốt chảy đổ xuống Thái Bình Dương luôn!】
9
Chiếc trâm cũ ấy Chu Dã xỏ dây tơ đỏ, treo ngay ngắn lên tường.
Những ngày bình yên chưa kéo dài bao lâu thì mọi chuyện bắt đầu trở nên bất thường.
Dưới nhà xuất hiện vài chiếc xe hơi biển số ngoại tỉnh, toàn xe màu đen.
Đầu ngõ cũng lảng vảng thêm vài gương mặt lạ trông cực kỳ khả nghi.
Chu Dã gần như không rời tôi nửa bước. Thậm chí đi công trình cũng nhất định lôi tôi theo, bắt tôi ngồi yên trong lán nghỉ an toàn.
Tôi cảm nhận rõ ràng sự căng thẳng trong .
Vài ngày sau.
Tôi ra chợ gần nhà mua ít rau. Chu Dã bị tổ trưởng gọi lại xử lý việc gấp, chậm mấy phút mới đuổi theo.
Khi tôi xách túi đồ đi qua một con hẻm khá vắng, một chiếc xe tải nhỏ cũ kỹ bất ngờ lao ra từ một góc chéo, tăng tốc đâm thẳng về phía tôi!
“Vãn Vãn——!!!”
Tiếng hét của Chu Dã vang lên từ đầu hẻm, mang theo nỗi kinh hoàng chưa từng thấy.
Thời gian như chậm lại.
Tôi trợn trừng mắt, cơ thể cứng đờ không kịp phản ứng, chỉ có thể trơ mắt đầu xe ngày càng phóng to trước mặt.
【Aaaaaaaa! Không !】
【Tiểu thư tránh ra mau!】
【Xong rồi xong rồi! Đám cầm thú nhà họ Chu ra tay rồi!】
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, từ phía sau một thùng rác chất đầy đồ phế liệu bị ai đó đẩy mạnh ra — “rầm” một tiếng vang lớn, thùng rác đập mạnh vào hông xe tải nhỏ.
Chiếc xe bị lệch hướng, đầu xe sượt qua vạt áo tôi rồi đâm mạnh vào bức tường gạch bên cạnh.
Cú va chạm vẫn khiến tôi ngã dúi dụi xuống đất, cùi chỏ và đầu gối đau rát như bỏng, túi rau rơi tung tóe.
Tôi chưa kịp hoàn hồn thì thấy Chu Dã như một con sư tử nổi điên, mắt đỏ rực lao tới, tung chân đạp tung cánh cửa xe đã móp méo, kéo tên tài xế mặt mũi tái mét ra ngoài, nắm chuẩn bị giáng xuống!
“Chu Dã! Đừng!”
Tôi hét lên hoảng loạn.
Bây giờ không phải lúc chuyện.
Nắm của Chu Dã dừng lại giữa không trung.
Ngực phập phồng dữ dội, quay đầu tôi, ánh mắt chất chứa nỗi sợ hãi như trào ra ngoài.
Anh hất tên tài xế ngã sấp xuống đất, chạy đến bên tôi, run rẩy kiểm tra vết thương.
“Vãn Vãn… Vãn Vãn em sao rồi? Đau ở đâu? Anh xin lỗi… xin lỗi vì đến muộn…”
Tối hôm đó, Chu Dã ngồi bên giường tôi không rời nửa bước.
Thuốc mỡ bôi ở khuỷu tay và đầu gối vẫn khiến tôi nhức nhối.
Dưới ánh đèn vàng mờ, Chu Dã quay lưng lại với tôi, ngồi trên ghế gỗ nhỏ, chằm chằm vào chiếc trâm cài treo trên tường.
Không biết từ lúc nào, Lâm Vi đã đứng ở cửa, sắc mặt nặng nề.
“Thấy rồi chứ, Chu Dã.”
Giọng ấy lạnh lẽo đến mức đáng sợ.
“Chuyện này chưa kết thúc đâu, mà chỉ mới bắt đầu thôi. Chừng nào còn đứng ngoài quyền lực, chừng nào còn ở bên Tô Vãn, thì ấy sẽ luôn là mục tiêu dễ tổn thương nhất của bọn chúng. Lần sau, chưa chắc các người còn may mắn như hôm nay.”
Cơ thể Chu Dã run lên rõ rệt, vẫn không quay đầu lại.
Lâm Vi bước lên một bước.
“Anh hận nhà họ Chu, muốn tránh xa, điều đó không sai. Nhưng từng nghĩ chưa — chỉ khi nào thực sự kiểm soát nhà họ Chu, ngồi ở vị trí cao nhất, mới có đủ sức mạnh để bảo vệ người mình thương. Đó mới là cách tốt nhất để an ủi linh hồn mẹ nơi chín suối…”
Chu Dã mím môi không .
Tim tôi cũng thắt lại từng cơn.
Tôi bóng lưng trong nỗi giằng xé, chiếc trâm cài lặng lẽ treo trên tường, một cảm giác chưa từng có bùng cháy trong ngực tôi — nóng rực, mãnh liệt.
Tôi bật dậy, hất tung chăn, chân trần lao về phía bức tường, giật mạnh chiếc trâm đỏ xuống.
“Chu Dã.”
Tôi đeo chiếc trâm đó lên cổ.
“Em biết. Em biết hận lão già đó. Em cũng ghét ổng!”
“Nhưng…”
Tôi hít sâu một hơi, như thể lấy hết dũng khí, giọng tuy không to vô cùng rõ ràng:
“Nếu… em là nếu thôi đấy!”
“Nếu muốn quay lại tranh giành, để dọn sạch đám người muốn chết tụi mình, để sau này hai đứa mình sống yên ổn…”
Tôi càng lúc càng nhỏ, má cũng bắt đầu nóng lên, vẫn kiên quyết hết:
“Thì… thì cứ đi đi!”
“Dù gì tụi mình cũng khổ đến mức này rồi, còn sợ gì nữa.”
Chu Dã tôi như thể lần đầu biết tôi là ai.
Bị chằm chằm khiến tôi ngượng, liền gắt nhẹ một câu:
“Dù sao… em cũng sẽ đợi ở đây.”
Đọc tiếp
Bạn thấy sao?