Kết thúc công việc, tôi vui vẻ nghĩ tới việc mau chóng về nhà gặp Thôi Minh Vũ.
Đi hơi nhanh, suýt nữa tôi đâm sầm vào một nhóm người đang đi trong hành lang.
Tôi ngẩng đầu định xin lỗi, bỗng khựng lại tại chỗ.
Cách tôi khoảng năm mét, một người đàn ông mặc bộ vest xanh đậm cao cấp đang quay lưng trò chuyện cùng ai đó.
Bờ vai rộng, vòng eo thon, mái tóc đen cắt gọn gàng, một tay đút túi, một tay cầm tài liệu… toàn thân tỏa ra một khí thế không thể bỏ qua.
Tim tôi đập loạn.
Không thể nào… Bóng lưng này quá giống Thôi Minh Vũ, giờ này phải đang ở nhà ghép hình hoặc xem phim hoạt hình mới đúng.
Như cảm nhận ánh của tôi, người đó đột ngột quay lại.
Hơi thở tôi như ngừng lại.
Đó là một gương mặt giống hệt Thôi Minh Vũ, ánh mắt thì sắc bén, nụ tự tin, đường nét cằm căng và rắn rỏi.
Anh ta đang chuyện bằng tiếng Anh trôi chảy với vài vị khách nước ngoài, từng cử chỉ đều toát ra vẻ tao nhã và quyền lực.
“Về điều khoản sáp nhập, tôi nghĩ điều khoản thứ ba cần chỉnh sửa…”
Giọng trầm ấm và mạnh mẽ ấy mang âm sắc quen thuộc, ngữ điệu lại hoàn toàn xa lạ.
Tôi đứng như bị đóng đinh, không thể rời mắt.
Người đàn ông mặc bộ vest may đo hoàn hảo, cúc áo sơ mi cài kín tới tận cổ, cổ tay cài khuy măng sét đơn giản đắt giá.
Mái tóc chải chuốt tỉ mỉ, trên sống mũi là cặp kính gọng vàng… toàn thân toát ra khí chất của một tinh đích thực.
Điều này tuyệt đối không thể là Thôi Minh Vũ của tôi… trái tim tôi lại gào thét dữ dội: chính là ấy!
19
Tay tôi run rẩy rút điện thoại ra, gửi cho Thôi Minh Vũ một tin nhắn:
【Anh đang ở nhà à? Hôm nay có ngoan ngoãn nghe lời không?】
Gửi xong, tôi dán mắt vào người đàn ông kia.
Ba giây sau, điện thoại của ta reo lên.
Anh ta lịch thiệp xin lỗi khách hàng, lấy điện thoại ra xem, khóe môi bỗng nhếch lên một nụ ngọt ngào.
Nụ đó tôi quá quen thuộc — chính là biểu cảm đặc trưng của Thôi Minh Vũ mỗi khi nhận tin nhắn của tôi.
Người đàn ông nhanh chóng trả lời gì đó, rồi cất điện thoại đi, biểu cảm lập tức trở lại vẻ lạnh lùng của một tinh thương trường, tiếp tục cuộc trò chuyện vừa rồi.
Gần như cùng lúc, điện thoại tôi rung lên.
【Ở nhà mà, ngoan ngoãn đợi em về đó.】
Tôi chằm chằm tin nhắn này, rồi ngẩng đầu người đàn ông đang chuyện một cách lưu loát kia, cảm giác chóng mặt ập đến.
Thời điểm ta gửi tin nhắn và thời điểm tôi nhận phản hồi của Thôi Minh Vũ hoàn toàn trùng khớp.
Tất cả những manh mối lập tức xâu chuỗi lại với nhau.
Khả năng ghép hình phi thường, phản xạ nhanh nhạy khi che chắn cho tôi dưới mưa, những lúc vô để lộ ánh mắt sắc bén… cùng những màn nũng nịu và ỷ lại “đúng lúc đúng chỗ”.
“Đồ lừa đảo…”
Tôi lẩm bẩm, ngón tay siết chặt lấy điện thoại.
Tôi không bước lên vạch trần, mà quay người rời đi thật nhanh.
Chỉ khi cửa thang máy khép lại, tôi mới nhận ra toàn thân mình đang run rẩy.
20
Trong quán bar Nightfall, tôi đã uống đến ly whisky thứ ba.
Rượu nóng rát nơi cổ họng, chẳng thể tê liệt những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.
“Thêm một ly nữa.” — tôi gõ nhẹ lên quầy bar.
Bartender lo lắng tôi: “Ngài chắc chứ?”
Tôi không trả lời, chỉ đẩy chiếc ly trống về phía ta.
Anh ta thở dài, rồi lại rót đầy.
Thôi Minh Vũ đã giả vờ.
Sự thật này như một con dao cùn, chậm rãi cứa vào tim tôi từng chút một.
Tất cả những tương tác ngọt ngào, những sự quan tâm chu đáo, những cái ôm và nụ hôn mà tôi tưởng xuất phát từ … hóa ra chỉ là màn kịch dàn dựng cẩn thận.
Tôi nốc một ngụm lớn, chất rượu cay nồng khiến mắt tôi nóng lên.
Tôi nhớ lại mình đã cẩn thận chăm sóc Thôi Minh Vũ ra sao, tắm rửa, đút ăn, buộc dây giày cho …
Và chỉ việc tận hưởng sự chăm sóc ấy, tôi tất bật như một kẻ ngốc.
Thật là mỉa mai…
Tôi bật tự giễu.
Thì ra kẻ ngốc chính là tôi.
Tôi nhớ lại lần đầu gặp Thôi Minh Vũ.
Đó là tại một buổi tiệc thương mại, khi tổng giám đốc Tập đoàn Thôi mời lên phát biểu.
Trên sân khấu, khí thế bức người, ăn lưu loát, còn tôi đứng trong đám đông, ngước như đang ngắm một vì sao xa xôi.
Khi ấy, Thôi Minh Vũ và người tôi thấy hôm nay chẳng khác gì nhau.
Sau đó, tin tức tai nạn xe lan ra, nhà họ Thôi bất ngờ tìm đến đề nghị liên hôn.
Tôi từng thắc mắc tại sao lại chọn tôi — nhà họ Trình chỉ là hạng xoàng trong giới hào môn, chẳng mang lại lợi ích gì cho Thôi gia.
Giờ thì tôi hiểu rồi.
Chính vì nhà họ Trình không có giá trị, sẽ chẳng ai nghi ngờ cuộc hôn nhân này.
Chính vì tôi không có vị thế trong thương giới, nên tôi càng không thể phát hiện ra màn kịch của Thôi Minh Vũ.
“Rốt cuộc muốn gì…” — tôi thì thầm với chiếc ly trong tay.
Là để trốn tránh áp lực từ gia tộc?
Hay còn ẩn giấu một âm mưu thương mại nào khác?
Hay là… tất cả chỉ là một trò chơi ác ý, để xem một người bình thường bị bỡn trong lòng bàn tay ra sao?
Điều khiến tôi đau lòng nhất là — tôi đã đến mức không thể cứu vãn cái “Thôi Minh Vũ ngốc nghếch” đó.
Yêu sự đơn thuần của , sự ỷ lại không hề che giấu, nụ hồn nhiên như trẻ con…
Nhưng giờ đây, con người ấy hoàn toàn không tồn tại.
21
Điện thoại lại rung lên.
Không cần , tôi cũng biết là ai.
【Tây Tây bao giờ về ? Anh nhớ em rồi~】
Phía sau còn kèm theo một icon đáng .
Trước đây, tôi sẽ thấy ấm lòng khi nhận những tin nhắn thế này.
Còn bây giờ, tôi chỉ cảm thấy tê dại.
Diễn hay lắm, Tổng giám đốc Thôi. — tôi lạnh lùng , tắt màn hình điện thoại.
Tôi nhớ đến lời phản đối của ba mẹ khi xưa — “Nhà họ Thôi nước sâu lắm, nhà mình không với tới . Người như Thôi Minh Vũ, dù có ngốc thật thì cũng không đến lượt con.”
Hóa ra, ba mẹ đã sớm thấu sự bất cân xứng của cuộc hôn nhân này, chỉ có tôi là bị mờ mắt.
Điện thoại lại vang lên.
Lần này là cuộc gọi.
Tôi màn hình hiện tên “chồng ngốc”, ngón tay lơ lửng trên nút nghe, cuối cùng lại bấm từ chối.
Tôi nhắn tin cho bảo mẫu, bảo tối nay tôi có việc không về, nhờ chị chăm sóc cẩn thận cho “cậu Thôi”.
Bạn thấy sao?