Khi hoa khôi tỏ với nam thần học đường, tôi lại vừa vặn đi ngang qua tay còn đang cầm cây kem.
“Xin lỗi, tôi không thích cậu.”
Lục Tinh Trạch vẻ mặt ngớ ngẩn, lại đẹp trai đến mức khiến người ta muốn tha thứ.
Tôi giữ thái độ “không liên quan đến mình” và vội vã bước nhanh rời khỏi hiện trường.
“Anh thích Đường Tinh Nhiên đúng không?”
Hoa khôi bất ngờ chỉ đích danh tôi, khiến tôi không chỉ thấy oan uổng mà còn như bị sét đánh ngang tai.
Liên quan quái gì tới tôi?
“Ờ… chắc là…” – Giọng Lục Tinh Trạch lắp bắp vọng lại.
Anh ta đang do dự cái gì chứ?
“Đúng , tôi rất thích Đường Tinh Nhiên.”
Tôi đứng hình tại chỗ.
Lục Tinh Trạch, tôi đấy à?
1
Lục Tinh Trạch thích tôi?
Nực quá rồi!
Thích cái đầu ấy ấy!
Để ngăn chặn việc Lục Tinh Trạch tung tin bậy, tôi quyết định tự thân ra mặt giải thích với hoa khôi.
“Xin lỗi đã phiền hai người, có vài chuyện tôi nghĩ cần phải rõ.”
Tôi chen vào giữa họ, chuyện rắc rối thế này, ai muốn nhúng tay thì nhúng, tôi không chơi.
“Đường Tinh Nhiên, cậu đến để nhạo tôi à?”
Hoa khôi nước mắt lưng tròng, trừng mắt tôi, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.
Khoan đã, tôi nổi tiếng đến sao? Hoa khôi cũng biết tôi là ai?
“Không phải…” – Tôi còn chưa kịp giải thích xong thì đã thấy Lục Tinh Trạch ra hiệu bằng ánh mắt.
Dù gì cũng học chung ba năm, ít nhiều vẫn có chút ăn ý trong mấy huống kiểu này.
Tiếp đó, chúng tôi bắt đầu “giao tiếp bằng mắt”.
Lục Tinh Trạch: “Nói chuyện đi.”
Tôi: “Lục Tinh Trạch, đừng giỡn trên giới hạn của tôi, mau giải thích với ấy đi.”
Anh ta giơ ra năm ngón tay.
Tôi hiểu ý, chuyện này đâu phải lần đầu.
Tôi đáp lại bằng cách giơ một ngón tay – một lần này thôi.
Anh ta không chút do dự ra hiệu “ok”, rồi còn nhướng mày với tôi.
Tôi hiểu ý, cắn răng khoác tay ta, nở một nụ tiêu chuẩn quốc tế.
“Bạn học này, thật ra tụi mình đã quen nhau từ hồi cấp ba rồi.”
Hoa khôi hơi sững lại, rồi bật khóc còn dữ dội hơn, “Tôi không tin! Trừ khi cậu hôn ấy một cái!”
Khóe miệng tôi giật giật, liếc Lục Tinh Trạch, ra hiệu đừng có chơi ác thế.
Anh ta nhún vai, tỏ vẻ cũng bất đắc dĩ thôi.
Sau đó lại giơ ra năm ngón tay trước mặt tôi lần nữa.
Wtf, chơi lớn quá ?
Tôi đáp bằng ánh mắt: “Quá giới hạn rồi đấy.”
Như thể tín hiệu đã tiếp nhận, Lục Tinh Trạch liền vòng tay ôm eo tôi, xoay người một vòng, rồi đặt lên môi tôi một nụ hôn “lệch góc hoàn hảo”.
Từ góc của hoa khôi, trông đúng kiểu hai người nhau cuồng nhiệt đang hôn nhau thắm thiết.
Cô ấy gần như đau lòng đến mức khóc chạy khỏi hiện trường.
“Tí chuyển khoản qua WeChat cho tôi nhé.”
Tôi trở lại dáng vẻ lạnh lùng thường thấy.
“Có thể sau này còn diễn nữa, nhớ trả từng lần.”
Lục Tinh Trạch cũng bình thản như không, như chẳng có gì trên đời khiến ta bận tâm.
“Sao phiền thế chứ?”
Về mấy chuyện rắc rối cảm, từ trước tới nay tôi đều coi thường — vì thật sự quá phiền phức.
“Cô ấy nổi tiếng là cứng đầu, chuyện gì cũng thích truy hỏi đến cùng.”
“Thế chẳng phải đang kéo tôi xuống nước à?”
Tới lúc đó tôi mới ngộ ra mình đã vô rơi vào vòng xoáy rắc rối.
“Giúp tôi qua lần này, tôi bao luôn một học kỳ tiền ăn.”
Điều kiện mà ta đưa ra quả thật rất hấp dẫn.
“Hoa khôi xinh như mà còn chê, chẳng lẽ định cưới tiên nữ trên trời à?”
“Chỉ cần tôi thích, thì ấy chính là tiên nữ của tôi.”
Nói rồi, ta khẽ mỉm với tôi.
Nghĩ kỹ lại… hình như cũng có lý phết.
2
Tôi và Lục Tinh Trạch là học suốt ba năm cấp ba.
Anh ta còn là cùng bàn của tôi ba năm liền, không thân thiết.
Điểm tốt duy nhất khi ngồi cạnh Lục Tinh Trạch: có đồ ăn vặt không bao giờ hết.
Việc ngồi cùng bàn với ta hoàn toàn là do cờ.
Lần đầu tiên chia chỗ ngồi theo điểm thi, đám con tranh nhau chọn ngồi cạnh Lục Tinh Trạch.
Cũng phải thôi, ai bảo ta đẹp trai quá mức, điều đó không thể bàn cãi.
Cô giáo Lý lúc đó nhức hết cả đầu.
Tôi thì cầm cặp đi thẳng tới chỗ Tiểu Béo ngồi, vì cậu ta có đồ ăn vặt ngon không kể xiết.
Ngay sau đó, Lục Tinh Trạch với dáng vẻ ngạo mạn xách cặp tới trước mặt Tiểu Béo, cậu ta chằm chằm như muốn nuốt sống.
Tiểu Béo vốn nhát gan, lại ngưỡng mộ vẻ ngoài lạnh lùng của Lục Tinh Trạch từ lâu.
Chưa kể ta còn là học sinh đứng nhì toàn khối, ai mà dám giành với ta.
Tiểu Béo đành vội vàng thu dọn đồ đạc rồi lủi mất.
Đám con thấy ta chọn tôi cùng bàn thì cũng tỏ vẻ hài lòng.
Bởi ai cũng biết tôi không hứng thú với trai đẹp, mà tôi lại là người đứng nhất khối – đương nhiên giữa tôi và người đứng nhì luôn có tính cạnh tranh.
Thế là ta trở thành cùng bàn với tôi, mà chúng tôi gần như chẳng chuyện gì.
Tôi cũng chẳng buồn bắt chuyện, vì dây vào ta kiểu gì cũng thành tâm điểm của thiên hạ.
Tôi vốn sống theo kiểu “ai sao cũng ”, không muốn dính vào mấy mớ bòng bong cảm.
“Ủa? Nhiều đồ ăn mà định vứt à?”
Đó là câu đầu tiên tôi chủ với ta kể từ khi ngồi cùng bàn.
Lúc đó ta đang ôm cả ngăn bàn đầy đồ ăn vặt định đem đi vứt.
“Em muốn à?”
“Muốn muốn muốn!”
“Vậy lấy hết đi.”
“Hả? Ờ, .”
Cuộc hội thoại ngắn ngủi kết thúc tại đây, trong lòng tôi thì mừng như trúng số.
Trời biết trong ngăn bàn của ta có bao nhiêu loại đồ ăn vặt, toàn là mấy món tôi mơ ước bấy lâu.
Bạn thấy sao?