Chỉ Vì Một Vết [...] – Chương 5

5

Vừa thấy tôi, họ lập tức giơ máy ảnh, ống kính chĩa thẳng, đèn flash chớp liên hồi.

Tôi không quan tâm, bước lên bục với vẻ mặt lạnh lùng.

Chẳng bao lâu sau, cả nhà họ Chu cũng xuất hiện.

Bố mẹ chồng cũ tôi đầy ghét bỏ, không thèm liếc mắt một cái.

Phía sau là Chu Như Nhĩ, trong tay ôm Nhược Nhược.

Tốt, mọi người đều đã đến đông đủ.

Vừa ngồi xuống, đám phóng viên lập tức ùa lên:

“Cô Hứa, về vụ việc ở trại trẻ gần đây, có ý kiến gì không?”

“Cô Hứa, có đúng là vì vết bớt trên tay Nhược Nhược mà không chịu nhận nuôi không?”

Tôi cầm micro, chậm rãi mở miệng:

“Đúng, tôi không muốn nhận nuôi Nhược Nhược vì vết bớt trên tay nó.”

Cả hội trường lập tức ồn ào.

Tôi tiếp:

“Nhưng tôi có hai thứ muốn cho mọi người xem.”

Tôi lấy ra hai tờ báo cáo của bệnh viện.

Chúng chiếu lên màn hình lớn.

“Cô Hứa, đây là kết quả kiểm tra sức khỏe của , trong đó ghi rõ đã mất khả năng sinh sản.

Xin hỏi, đây có phải là lý do muốn nhận nuôi một đứa bé không?”

“Cô Hứa, tại sao vì một vết bớt trên tay Nhược Nhược mà không chịu nhận nuôi? Điều này có liên quan gì đến báo cáo sức khỏe của ? Mong trả lời thẳng.”

Câu hỏi của phóng viên dồn dập không ngừng.

Trong phòng livestream trực tiếp, bình luận cũng sôi sục:

“Đây chẳng phải chỉ là một bản báo cáo y tế thôi sao? Liên quan gì đến vết bớt của Nhược Nhược?”

“Tự mình không sinh , thấy đứa bé ngoan ngoãn lại bị chạm tự ái, chắc ta có vấn đề tâm lý gì đó.”

“Đã tự ti rồi thì đừng mở họp báo nữa, còn trút giận lên đầu một đứa trẻ.”

Dư luận lập tức nghiêng hẳn về phía Chu Tư Việt.

Mẹ chồng tôi cũng đứng ra “kể khổ” trước mọi người:

“Hứa Dự lấy về nhà chúng tôi ba năm, nó không sinh , tôi chưa từng trách móc. Ở nhà, cơm ngon canh ngọt phục vụ nó đủ đầy.

Giờ tôi đã có tuổi, chỉ muốn có một đứa cháu bế bồng, không phải cháu ruột cũng . Thế mà lại xảy ra chuyện này, tôi sai ở đâu?”

Bà khéo léo khơi gợi sự đồng cảm, ống kính đồng loạt hướng về phía bà.

Không ai để ý rằng sắc mặt của Chu Tư Việt và Chu Như Nhĩ đều đã căng thẳng tột độ.

Khóe môi tôi khẽ nhếch lên.

“Mẹ, mẹ đã có cháu ruột đấy chứ. Muốn bế thì cứ bế, bây giờ bảo nó gọi mẹ là bà nội cũng .”

Câu ấy khiến cả khán phòng xôn xao.

“Hả? Cô ta có ý gì ?”

Khi mọi người còn đang đoán, tờ báo cáo thứ hai chiếu lên màn hình.

Đó là kết quả giám định ADN giữa Chu Tư Việt và Nhược Nhược:

“Kết quả: độ tương đồng gen 99%, xác nhận Chu Tư Việt là cha ruột của Nhược Nhược.”

Tôi đọc to câu này, như thả một quả bom ngay giữa đám đông.

“Trời ơi… hóa ra ấy bị chồng ‘cắm sừng’, Nhược Nhược là con của chồng và tiểu tam! Anh ta còn muốn ấy nuôi con của mình với bồ, đúng là hết nổi…”

“Chuyện này chẳng khác nào phim truyền hình máu chó!”

“Tội nghiệp quá… chồng ngoại còn định lừa cho ấy nuôi con của bồ. Con bé lớn thế này rồi, chắc ta đã phản bội từ lâu.”

Tôi sang Chu Tư Việt.

Sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy đầy trên trán.

Hàng chục ống kính lia thẳng vào , câu hỏi tới tấp dội xuống:

“Anh Chu, có đúng như Hứa không?”

“Anh Chu, thật sự ngoại à? Nhược Nhược là con và tiểu tam sao?”

Từ khi biết tôi mất khả năng sinh con, Chu Tư Việt đã nhiều lần hối thúc tôi đến trại trẻ nhận nuôi.

Ba năm kết hôn, tôi thật lòng muốn sinh cho một đứa con.

Tôi cũng biết mẹ chồng khao khát bế cháu.

Trước đây không bao giờ nhắc tới chuyện con cái, mà ngay sau khi có kết quả kiểm tra, lập tức sốt sắng đòi nhận nuôi.

Tôi chìm trong nỗi đau vì mất khả năng mẹ, nào ngờ tất cả chỉ là một ván cờ sắp đặt.

Giờ đây, dư luận đã hoàn toàn nghiêng về phía tôi:

ĐỌC TIẾP: https://vivutruyen.net/chi-vi-mot-vet-bot/chuong-6

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...