10
Đây là lần đầu tiên tôi ra mắt gia đình người khác nên hơi lo lắng. Phản ứng đầu tiên của tôi là định đổi sang kiểu tóc dịu dàng hơn và mặc một chiếc váy thanh lịch. Nhưng Tề Minh Triết ngăn lại.
Anh ấy nắm tay tôi và lắc đầu: “Em thế này là rất tốt rồi, không cần thay đổi gì cả. Sự xuất hiện của em đã là sự sắp đặt tuyệt vời nhất rồi.”
Bàn tay ấy thật ấm áp, và sự ấm áp đó thấm sâu vào trái tim tôi.
Ngày trước, tôi đã thay đổi bản thân để vừa lòng Châu Dương, chưa từng nghĩ sẽ có một người đàn ông rằng tôi là sự sắp đặt tuyệt vời nhất.
Cảm giác này thật sự rất tuyệt.
Khi chúng tôi đến biệt thự của gia đình ấy, tôi không ngờ lại có đông người đến thế, ai cũng ăn mặc lịch sự, chuyện tao nhã.
Lúc này tôi mới chợt nhớ ra, ấy là cậu của Châu Dương, gia cảnh nhà ấy không hề đơn giản.
Tề Minh Triết nắm chặt tay tôi, trịnh trọng giới thiệu tôi với gia đình. Mọi người trong gia đình ấy đều rất thân thiện.
Tôi biết sự thân thiện đó là nhờ Tề Minh Triết rất coi trọng tôi.
Kể từ sau buổi tối đó, thái độ của ấy với tôi thay đổi rất nhiều. Cuối cùng, tôi cũng hiểu ý nghĩa trong lời của ấy.
“Lan Lan, nghĩ chúng ta không chỉ đơn giản là hợp nhau.”
Có lẽ đó là lý do cho buổi họp mặt gia đình hôm nay.
Tôi không thể kìm lòng, ngước Tề Minh Triết. Anh ấy mỉm gật đầu với tôi, và không hiểu sao, má tôi bỗng dưng đỏ ửng lên.
Cảm giác người khác trân trọng thật sự rất tuyệt.
Chỉ có một ngoại lệ, đó là Châu Dương. Từ khi chúng tôi bước vào, ta luôn giữ gương mặt tối sầm.
Không biết vì sao, tôi không thấy Linh Linh đâu. Đáng lẽ ấy phải có mặt chứ.
Sau bữa tối, Tề Minh Triết bận rộn với vài chuyện cần trao đổi với các bậc trưởng bối, nên tôi đi dạo quanh vườn. Khi đến một góc khuất, tôi chợt thấy bóng dáng cao lớn của ai đó xuất hiện trước mặt.
Tôi biết đó là Châu Dương, chỉ là do ngược sáng nên tôi không rõ biểu cảm của ta.
Giọng Châu Dương khàn khàn: “Lan Lan, em có thể đừng kết hôn với Tề Minh Triết không… Anh biết em vẫn còn giận , em vẫn còn cảm với .”
Nếu là trước đây, khi nghe những lời này, tôi chắc chắn sẽ hoang mang.
Nhưng sau thời gian ở bên Tề Minh Triết, tôi đã tìm lại sự tự tin và niềm tin vào chính mình.
Châu Dương vẫn là Châu Dương, luôn kiêu ngạo và tự cao, ta chưa bao giờ thực sự hiểu tôi.
Tôi mỉm nhẹ, lùi lại hai bước: “Châu Dương, không thể mang lại cho tôi hạnh phúc, giờ đã có người có thể. Tôi không muốn dính dáng gì đến nữa.”
Tôi quay người định bước đi, ta nắm chặt lấy tay tôi.
Tay Châu Dương dần siết chặt, tôi có thể cảm nhận sự kiềm chế và run rẩy của ta: “Lan Lan, nếu người là em, em có thể quay lại không?”
Tôi thở dài, điều này có cần thiết không?
Giữa chúng tôi đã có quá nhiều tổn thương và oán hận, giống như vết nứt , một khi đã xuất hiện thì không bao giờ có thể trở lại như ban đầu.
Hơn nữa, bây giờ tôi đã không còn nữa.
Tôi gỡ tay Châu Dương ra: “Không thể quay lại đâu, chúng ta đều không thể.”
Trước khi rời đi, tôi Châu Dương đứng đó như hóa đá, tôi khẽ : “Châu Dương, chỉ là không cam lòng mà thôi, đừng tìm tôi nữa.”
10
Vừa bước vào nhà, tôi đã thấy Tề Minh Triết vội vã đến.
Rất hiếm khi thấy ấy trông gấp gáp như , lập tức ôm lấy tôi: “Vườn có nhiều côn trùng, đưa em lên phòng xem thử nhé.”
Nói xong, ấy kéo tôi lên lầu, khi đi qua ban công, tôi mới xuống thấy khu vườn bên dưới, và hiểu ra mọi chuyện.
Khi vừa vào phòng, tôi liền , ép Tề Minh Triết vào cánh cửa: “Có phải đã thấy gì rồi không?”
Anh ấy vòng tay ôm lấy eo tôi, trong ánh mắt mang theo một chút bất lực: “Lan Lan, đừng nữa, đây là ở nhà.”
Tôi nhướng mày: “Tề Minh Triết, bác sĩ Tề, để tôi hỏi lại một lần nữa, có phải đang ghen không?”
Lần này, Tề Minh Triết không né tránh: “Phải, đang ghen.”
Tôi không ngờ ấy lại thừa nhận nhanh đến . Khuôn mặt Tề Minh Triết từ từ tiến lại gần, tôi gần như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.
Nhanh đến nỗi khiến tôi vui mừng.
Nụ hôn của Tề Minh Triết mang theo sự dịu dàng và bao dung, tôi từ từ chìm đắm trong đó, cảm giác như tất cả đều tan chảy theo . Trong khoảnh khắc như muốn nghẹt thở, tôi chỉ nghe thấy một câu.
“Anh thích em.”
Mắt tôi hơi cay cay, tôi đã lang thang trong sa mạc quá lâu rồi, cuối cùng cũng tìm thấy ốc đảo của mình.
Sau nụ hôn, Tề Minh Triết bắt đầu dẫn tôi đi tham quan căn phòng. Ngoài rất nhiều sách y khoa, còn có nhiều sách về tài chính.
“Vừa rồi chuyện với các trưởng bối về vấn đề này. Ngoài công việc ở bệnh viện, còn có nhiều khoản đầu tư. Tất cả đã sắp xếp ổn thỏa, sau này em và cùng quản lý.”
Tề Minh Triết mỉm , nụ ấm áp đầy quyết tâm. Tôi biết đây là lời hứa của , một tương lai mà trong đó có tôi.
Tôi mím môi, ngước đầu lên nhẹ nhàng : “Tề Minh Triết, ban đầu em muốn cưới vì…”
Tề Minh Triết đưa tay chặn lại những lời tôi sắp : “Anh đã biết từ lâu rồi, điều đó không quan trọng. Sau này trong lòng em chỉ cần có là .”
Tôi gật đầu thật mạnh.
Có lẽ tất cả những bất hạnh trước đây của tôi đều là để dẫn đến việc gặp Tề Minh Triết.
Tôi thấy trong khung ảnh của có một bức hình từ hồi đại học, đó là lúc Châu Dương chơi bóng rổ. Giống như phát hiện ra điều gì mới mẻ, tôi gọi Tề Minh Triết đến và chỉ vào góc ảnh có hình tôi.
“Thật trùng hợp, hóa ra đã có hình của em từ lâu rồi.”
Tôi ấy, nhận ra không , ánh mắt lại có chút hoài niệm.
Anh ấy cầm bức ảnh lên: “Lúc đó đến để chụp ảnh trận bóng của Châu Dương, lại chụp em. Khi đó đã nghĩ, này có đôi mắt sáng rực, thật xinh đẹp.”
“Nhưng ngay tối hôm đó, và gia đình cãi nhau về việc học y, rồi hôm sau phải ra nước ngoài. Khi xong việc và muốn tìm em, thì em đã tốt nghiệp và trở thành của Châu Dương.”
Tôi không ngờ lại có chuyện như , ngạc nhiên Tề Minh Triết. Anh ấy kéo tôi ngồi xuống.
“Hôm đó ở ban công của câu lạc bộ, đã nhận ra em ngay. Không ngờ lại vô nghe chuyện hai người chia tay.”
“Lúc đó đang nghĩ cách để tiếp cận em, thì mẹ sắp xếp buổi hẹn hò. Ban đầu không muốn đi, rồi thấy ảnh của em.”
Hóa ra là , nên khi tôi ta là trai của tôi, ấy đã không vạch trần.
Bạn thấy sao?