3
Hôm sau, tôi gọi xe tải nhỏ đến dọn nhà.
Tống Dực không đi , ngồi trước bàn ăn sáng, trong bếp có một dáng người mảnh khảnh đang bận rộn.
Là đồng nghiệp nữ của ta – Lâm Văn Tĩnh.
Thấy tôi trở về, ánh mắt Tống Dực thoáng sáng lên, rồi lập tức lạnh lại, giọng điệu trách móc:
“Biết sai rồi à? Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà em quá lên, Văn Tĩnh còn đặc biệt đến để giải thích với em.”
Trong bếp, Lâm Văn Tĩnh mặc tạp dề của tôi, bưng cháo bước ra.
Mái tóc dài buông sang một bên, dáng vẻ tự nhiên, y hệt nữ chủ nhân trong căn nhà này.
Cô ta còn dịu dàng với tôi:
“Xin lỗi chị dâu, để chị hiểu lầm rồi.
Hôm qua em đến kỳ, cơ thể không thoải mái, nên Tống mới đưa em về.
Chị đừng vì thế mà giận ấy.
Đúng lúc em nấu xong bữa sáng, chị ngồi xuống ăn chút đi.”
Nói rồi còn tiện tay múc thêm một bát cháo cho Tống Dực.
Vô để lộ cổ tay đỏ ửng vì bỏng, khiến Tống Dực nhíu mày:
“Sao bất cẩn ?”
Lâm Văn Tĩnh mỉm lắc đầu:
“Không sao đâu, hết đau rồi.”
Tống Dực nắm lấy tay ta, cẩn thận thổi:
“Ngốc, đỏ thế này sao mà không đau .
Chi Tử, em đi lấy thuốc bôi bỏng lại đây.”
Lâm Văn Tĩnh khẽ đỏ mặt.
Tôi cảnh này, tức đến mức chỉ muốn bật .
Nếu sáng nay trước đó, tôi vẫn còn vương chút lưu luyến với cảm bốn năm, thì bây giờ đã hoàn toàn không còn.
“Gãy tay rồi sao? Không tự lấy à?”
Tôi lướt qua bọn họ, đi thẳng vào phòng, gom hết đồ đạc mang đi.
Những thứ không mang theo thì cho ông thu mua ve chai.
Trong sắc mặt xanh mét của Tống Dực, tôi xóa sạch mọi dấu vết của mình.
“Tần Chi Tử, em nghĩ kỹ chưa? Em sắp ba mươi rồi, chia tay thì em không thể nào tìm người có điều kiện tốt hơn.
Nhân lúc vẫn còn kịp, em để đồ xuống đi, coi như chưa có chuyện gì xảy ra…”
Tôi cắt lời ta:
“Anh chắc còn muốn nữa à?”
Ánh mắt tôi lướt sang Lâm Văn Tĩnh đang cắn chặt môi đến bật máu:
“Nói thêm chút nữa thì đồng nghiệp của sắp khóc rồi kìa.”
Tống Dực sững lại, rồi tức tối giải thích:
“Anh rồi, ấy chỉ là đồng nghiệp, sao em cứ phải bám mãi không buông?”
Tôi mỉa mai:
“Dù sao thì tôi cũng sẽ không để đồng nghiệp ngồi ghế phụ, không cởi áo cho ta mặc.
Cũng sẽ không để đồng nghiệp đến nhà, mặc tạp dề của tôi để nấu cơm cho .”
Thu dọn xong hành lý, tôi quay lại Tống Dực.
Anh đứng chắn ở cửa, lông mày áp xuống mắt, vành mắt ửng đỏ. May nhờ ngũ quan tinh tế, nên không đến mức quá dữ tợn.
Hồi đó tôi chọn ở bên , gương mặt này chiếm phần lớn lý do.
Tôi kìm nén chút hụt hẫng trong lòng, phất tay:
“Vậy thôi, đừng gặp lại nữa.”
Anh nghiến răng, gương mặt lộ vài phần dữ tợn, giọng nghiến chặt:
“Tần Chi Tử, em đừng hối hận!”
4
Tống Dực đăng một status trên WeChat Moments:
【Kiếp trước người phóng hỏa, kiếp này lại phải người có tính cách né tránh.】
Bên dưới có người hỏi ta đã xảy ra chuyện gì.
Anh ta trả lời: 【Bị chia tay kiểu rơi xuống vực.】
Là Hứa Hàm kể lại cho tôi, bởi tôi đã xóa hết mọi liên hệ với Tống Dực và bè ta.
Tôi với Hứa Hàm rằng Tống Dực còn dám đưa đồng nghiệp nữ về nhà.
Thế là ấy lập tức đổi thái độ, mắng Tống Dực suốt cả đêm:
“Anh ta bị bệnh à? Giờ còn đổ cho cậu là người có tính cách né tránh?
Sao không thẳng là ta đưa đồng nghiệp nữ về nhà đi?
Cậu đợi đấy, tớ sẽ vạch mặt cái đồ tiện nhân này!”
Vừa , Hứa Hàm vừa gõ bàn phím lạch cạch.
Quả nhiên, sau khi ấy bình luận, chẳng bao lâu Tống Dực đã xóa status đó.
Cô ấy còn tức tối muốn tiếp tục đôi co, tôi ngăn lại.
“Thôi rồi, cho dù không có Lâm Văn Tĩnh, tôi và ta cũng không đi đến cuối cùng.”
Bởi gia cảnh của tôi và Tống Dực khác nhau một trời một vực.
Cha mẹ ta đều là cán bộ cấp chính sảnh trong thể chế, ta lại là con một.
Còn cha mẹ tôi nông, không có lương hưu, lại còn bạo hành gia đình, trọng nam khinh nữ. Trên tôi có một chị , dưới có một em trai.
Ban đầu, sau khi tốt nghiệp cấp 2, bố mẹ định cho tôi đi công xưởng.
Chỉ vì thành tích học tập tốt, tôi vào top 10 thành phố, nên thầy cấp 3 mới giữ tôi lại.
Đến đại học, tôi mới có cơ hội thoát khỏi cái gia đình ngột ngạt ấy.
Cho dù Tống Dực không ra, tôi vẫn luôn cảm nhận sự ưu việt mơ hồ trong ta.
Khi chúng tôi đi ăn, tôi gói mang về những món ăn còn nguyên, ta cho rằng tôi nhỏ nhen.
Khi tôi mua sắm, so sánh giá cả để chọn thứ tốt nhất, ta thấy là không cần thiết.
Trong vô số lần tưởng tượng về tương lai của ta, kịch bản đều là sau khi kết hôn tôi sẽ nghỉ việc, yên tâm mang thai, bà nội trợ toàn thời gian.
Nhưng tôi có sự nghiệp riêng, dù chức vụ không cao, đó là công sức tôi vượt qua hàng ngàn hồ sơ mà có .
Dựa vào đâu mà vì ta, tôi phải từ bỏ cuộc sống hiện tại biến mình thành người chỉ biết xoay quanh chồng con?
Tôi vẫn nhớ rõ cái cảm giác xấu hổ không chỗ trốn khi lần đầu gặp bố mẹ Tống Dực.
Ánh mắt họ tôi, chẳng khác gì đang cân đo mặc cả một cây cải trắng ngoài chợ.
Chúng tôi đều không chịu nhường nhịn ai.
Suy cho cùng, Lâm Văn Tĩnh chỉ là một trong những ngòi nổ khiến chúng tôi chia tay mà thôi.
Bạn thấy sao?