Chia Tay Chỉ Vì [...] – Chương 4

“Tôi đoán.”

Cậu ta cong mắt , môi đỏ răng trắng, mang theo sự uể oải lười biếng, trong nụ lại có thêm chút ấm áp.

“Thông minh đấy, lần này thì không phải.”

8

Thỉnh thoảng Trần Vọng Tinh lại chủ tìm tôi trò chuyện, bóng gió thăm dò xem tôi thích kiểu con trai như thế nào.

Nhắc đến Tống Dực, trong từng câu chữ của cậu ta đều là sự khinh thường.

【Chia tay mới thấy nhân phẩm, xem ra nhân phẩm trai cũ của chị không ra gì.】

【Chị tuyệt đối đừng có quay lại với ta, nếu quay lại, tôi lái xe nâng tông chị luôn.】

【Dạo này ta còn tìm chị không? Có cần tôi giúp không?】

Cậu ta trông như rất rảnh rỗi.

【Hôm nay thi bóng rổ bị va chạm, tôi vẫn thắng.】

Kèm theo là một sticker khoe khoang.

Tôi tranh thủ lúc lười việc, gửi lại một icon “like”: 【Bị thương không?】

Ngay lập tức bên kia trả lời:

【Nếu tôi bị thương, chị sẽ đến thăm tôi không?】

Tôi trầm ngâm rất lâu.

【Không , tôi còn đang đi .】

Cậu ta im lặng, một lúc sau khi tôi xử lý xong văn kiện, mới thấy mấy tin nhắn chưa đọc.

Mở ra thì thiếu chút nữa tôi phun hết cà phê vừa uống.

Cậu ta mặc áo thun đen, vén nửa lên để lộ cơ bụng rõ ràng, ngay phần bụng dưới bên phải có một vết đỏ nhạt.

Nếu không phải cậu ta cố ý dùng ngón tay chỉ vào, có lẽ tôi còn chẳng để ý.

Cậu ta nghiêm túc viết: 【Đau lắm.】

Tâm trạng tôi lúc đó thật phức tạp.

Qua thêm một lúc thì chắc cũng lành rồi.

Bức ảnh này thật sự hơi quá, tôi không chắc ý đồ của Trần Vọng Tinh, nên đã không trả lời.

Khi Hứa Hàm biết chuyện liền vỗ đùi đánh “đét”:

“Thằng nhóc này đang thả thính cậu đó! Chà, nhóc này ăn mặn phết nha.”

Tôi nhớ lại việc Tống Dực nhờ lần theo vòng bè của Hứa Hàm để tìm tôi, cơn bực lại dâng lên.

“Còn , tôi đã chia tay với Tống Dực rồi, tại sao cậu còn chưa xóa ta?”

Hứa Hàm nháy mắt với tôi:

“Giữ lại thú cưng điện tử đó, ta tức lên thì vui biết mấy.”

Tôi thật sự không hiểu nổi.

9

Tôi vô thức né tránh sự quan tâm của Trần Vọng Tinh, chỉ lịch sự đáp lại lời chào hỏi của cậu ta.

Một phần vì sợ rằng trong mắt cậu ta, tôi chỉ là trò tiêu khiển lúc rảnh rỗi; một phần vì tôi không tin vào cái gọi là thiện cảm vô duyên vô cớ.

Hứa Hàm tôi quá cảnh giác.

“Cậu nên tin là trên đời có sét đánh.”

Tôi lập tức phủ định: “Không, tôi không tin, cái đó gọi là thấy sắc nảy lòng.”

Huống hồ, một cậu ấm đẹp trai như thế, gì thiếu người theo đuổi.

Lần gặp lại Trần Vọng Tinh, đã chứng minh suy đoán của tôi là đúng.

Trước quầy bar, có mặc váy đen, tóc dài, đang quấn lấy cậu ta.

Cậu ta tỏ vẻ chán ghét, rút tay ra, vừa định gì thì bắt gặp ánh mắt tôi ở cửa.

Ngay sau đó, đôi mắt phượng xinh đẹp sáng rực, cậu ta chỉ tay về phía tôi.

“Bạn tôi đến rồi.”

Tôi theo phản xạ quay lại phía sau, chỉ thấy Hứa Hàm mặt ngơ ngác.

kia lập tức hừ một tiếng:

“Đừng hòng lừa tôi, tùy tiện kéo một người giả để qua mặt tôi hả?”

“Chậc.”

Trần Vọng Tinh cầm lấy bó hoa dành dành trên bàn, đi thẳng tới, nhét vào tay tôi, hương hoa lan tỏa.

Cậu ta khoác vai tôi, đầy tự hào giới thiệu:

“Giới thiệu một chút, tôi – Tần Chi Tử.”

Nói xong còn bóp nhẹ vai tôi, ghé sát thì thầm cầu xin: “Giúp một tay nhé.”

Tôi lập tức hiểu ra, mỉm với kia:

“Xin chào, tìm trai tôi có việc gì không?”

Đôi mắt đỏ lên tức thì.

“Tôi không tin, sao tôi chưa từng nghe đến , chắc chắn là diễn viên về để lừa tôi.”

Trần Vọng Tinh nhíu mày, giọng trở nên lạnh nhạt:

“Đủ rồi đấy, có cần tôi và ấy hôn ngay trước mặt mới chịu tin không?”

Cô ta tức giận bỏ đi.

Nhìn bóng lưng ấy, tôi trả lại bó hoa trong tay cho Trần Vọng Tinh.

“Cậu từng giúp tôi một lần, tôi cũng vừa giúp cậu một lần, coi như xong nợ.”

Ai ngờ cậu ta không nhận.

“Là tặng cho chị đấy.”

Mùi hoa dành dành lan tỏa quanh người, đôi tai thiếu niên hơi đỏ, liếc tôi một cái rồi nhanh chóng né tránh.

Cậu ta hỏi:

“Có ai từng với chị, tên của chị rất hợp với chị không?”

Hợp với tôi?

Trong đầu tôi thoáng lóe vài hình ảnh khôi hài, không nhịn bật .

Cậu ta đâu biết chị tôi tên Tần Mân Côi, em trai tôi tên Tần Bạch Dương.

Cái tên này vốn chẳng có ý nghĩa đẹp đẽ nào cả.

Chỉ có Tống Dực từng những lời tương tự.

Sau khi biết nguồn gốc cái tên, ta còn đặc biệt nuôi một chậu hoa dành dành, sẽ chăm sóc tôi lại từ đầu, giống như chậu hoa ấy.

Nhưng sau này, ta chê mùi hương hoa dành dành chóng mặt, rồi vứt cả chậu đi.

“Tôi cảm ơn hoa của cậu, không cần đâu. Cứ coi hôm nay là tôi trả ơn lần trước cậu giúp tôi.”

Tôi từ chối khéo.

Ánh mắt Trần Vọng Tinh dõi theo tôi, dần trở nên u ám.

Một lúc lâu sau, cậu ta mới khẽ nhếch môi.

“Tần Chi Tử, hình như chị rất muốn tránh né quan hệ với tôi?

Tại sao ? Không thích con trai nhỏ tuổi hơn sao?”

Chưa kịp để tôi đáp, nụ đã nở rộ trên gương mặt điển trai ấy.

“Tôi không tin.”

Tim tôi khẽ run lên.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...