12
Trên đường về, Trần Vọng Tinh nhất quyết kéo tay tôi chụp một tấm đăng lên vòng bè.
Không chụp mặt, chỉ có đôi tay mười ngón đang đan chặt vào nhau.
Chưa bao lâu, cậu ta nhận một cuộc gọi.
Chỉ nghe loáng thoáng mấy chữ như “thành công rồi”, tôi còn tưởng cậu ta đang khoe tỏ thành công, nên chẳng để tâm.
Khi biết chuyện, Hứa Hàm liền trêu tôi:
“Cảm giác trai nhỏ tuổi hơn thế nào?”
— Quá dính người.
Tôi liếc nhanh sang Trần Vọng Tinh đang chơi với Tả Tả.
— Quá mức dính người.
Tính cách gần như trái ngược hoàn toàn với Tống Dực.
Cậu ta lúc nào cũng muốn khắc dấu ấn của tôi lên người mình, và cũng muốn để dấu ấn của mình trên người tôi.
Chiếm hữu và kiểm soát mạnh đến bất thường.
Biết Tả Tả là con chó tôi nuôi cùng Tống Dực, ngay cả nó cậu ta cũng tỏ vẻ không ưa.
Dạo này còn quấn lấy tôi, bắt tôi đan cho cậu ta một chiếc khăn quàng.
Thế tôi vốn chẳng có thiên phú với mấy chuyện đó, nghĩ đến việc ăn mặc của Trần Vọng Tinh, tôi mua loại len tốt nhất.
Công việc bận rộn, mà vẫn phải tranh thủ học cách đan khăn qua video hướng dẫn.
Trong cuộc gọi video, Trần Vọng Tinh thấy tôi nhíu mày khổ sở vừa đan khăn cho cậu ta, lại rạng rỡ.
Bạn cùng phòng sau lưng cậu ta còn trêu:
“Nhìn cái mặt rẻ tiền kia kìa, đến phát dại rồi à?”
Câu bất ngờ rơi vào tai, khiến tôi theo bản năng ngẩng lên.
Trần Vọng Tinh đã sầm mặt, mắng một câu, cậu kia xấu hổ bỏ đi.
“Đừng nghe bọn họ nhảm, chẳng qua ghen tị tôi có người thôi.”
Tôi gật gù, tiếp tục vật lộn với đống len trong tay.
Một lúc lâu không nghe tiếng , ngẩng lên mới thấy cậu ta đang dè dặt mình.
“Chị không giận chứ?”
Tôi ngạc nhiên: “Không, sao phải giận?”
Tôi đâu đến mức chấp nhặt mấy lời lỡ miệng của bọn sinh viên.
Nghe câu trả lời chắc chắn, cậu ta mới thở phào.
Chiếc khăn mất nửa tháng, tháo rồi lại đan, cuối cùng cũng hoàn thành.
Khi đưa cho Trần Vọng Tinh, cậu ta cúi đầu rất lâu.
“Cảm ơn, tôi rất thích.”
Trong giọng lộ ra sự u ám khó tả.
Tôi có linh cảm cậu ta đang không ổn, chẳng rõ vì sao.
Chỉ khẽ xoa đầu cậu ta.
13
Chiều tối dắt chó đi dạo, tôi gặp lại một người rất lâu rồi không thấy.
Anh ta mặc áo măng-tô xám đứng dưới gốc cây, lặng lẽ tôi.
Tả Tả nhận ra ta trước cả tôi, vẫy đuôi lia lịa như cánh quạt.
Nụ trên mặt tôi lập tức cứng lại, không chút biểu cảm cúp máy cuộc gọi.
Là Tống Dực.
Sau khi tôi chặn hết mọi cách liên lạc, ta từng mượn số người khác gọi đến.
Khi ấy, ta vẫn canh cánh chuyện tôi chia tay.
Anh ta bảo muốn tôi cho một lý do hợp lý.
“Cho dù chết, cũng phải để tôi chết cho rõ ràng.”
Không biết lý do, ta mãi không vượt qua .
Tôi thấy người này trí nhớ đúng là ngắn, như thể chuyện đưa đồng nghiệp nữ về nhà chưa từng xảy ra, lại còn đóng vai nạn nhân.
Thế là tôi nghiêm túc rõ:
“Anh đang thử tôi, thử giới hạn của tôi, thử xem tôi có thể chịu đựng tới đâu.
Cô ta thích rõ rành rành, lại không từ chối.
Tống Dực, chúng ta đều không còn là trẻ con nữa, không chủ đâu có nghĩa là từ chối.
Anh không từ chối, trong mắt người thích , chính là cho cơ hội.
Hôm nay bắt tôi nhường ghế phụ cho ta, ngày mai cũng có thể bắt tôi nhường cả chồng cho ta.
Nếu lần này tôi đồng ý, đảm bảo lần sau sẽ không tái diễn sao?
Tôi chỉ là không cho cơ hội tổn thương tôi, ấm ức cái gì?”
Ngoài ra, còn có gia đình , còn có sự lạnh nhạt lặp đi lặp lại từng ngày… Tôi không muốn nhắc lại nữa.
Cuối cùng, tôi chỉ bình tĩnh :
“Tôi không có thói quen với người cũ. Người cũ tốt thì nên giống như đã chết. Hy vọng .
Bạn thấy sao?