Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Khoảnh khắc đầu lưỡi vội vã, mạnh mẽ vượt qua hàm răng , Tề Mi cảm thấy tâm hồn mình dường như đang rung cộng hưởng cùng bờ môi run rẩy của .
Nỗi nhớ nhung bỗng chốc dâng trào đến đỉnh điểm ngay trong khoảnh khắc gặp gỡ này.
Tề Mi vô thức đưa tay ôm lấy cổ Giang Vấn Chu.
Cô tựa vào ghế, hơi thở của Giang Vấn Chu có chút bá đạo, gần như bao trọn lấy .
Lại ở trong không gian kín như thế này, từng chút thay đổi nhỏ nhất trong hơi thở của cả hai đều bị phóng đại lên, nghe tiếng hơi thở bên tai từ đều đặn trở nên gấp gáp, tiếng thở dốc càng ngày càng nặng, không tự chủ được mà nhớ lại những khoảnh khắc da thịt kề sát.
Không lâu sau liền cảm thấy toàn thân mềm nhũn, nhiệt độ xung quanh cũng rất cao, dần dần có chút khó thở.
Cô có chút không phân biệt được là do Dung Thành tháng Mười vẫn còn nóng bức, hay là do không gian kín mít không khí không lưu thông mà thành ra như vậy.
"Ừm––"
Giang Vấn Chu vẫn còn lý trí, ngay khoảnh khắc nhận ra cơ thể Tề Mi có những thay đổi quen thuộc, liền lập tức kéo sự ý trở về.
Những tác vốn đã trở nên dữ dội dần trở nên nhẹ nhàng hơn, cùng với hơi thở cũng từ từ khôi phục lại bình ổn.
Giống như một trận mưa rào bất chợt trong mùa hè, đến nhanh mà đi cũng nhanh, cuối cùng chỉ còn lại làn gió nhẹ nhàng.
Ý thức của Tề Mi quay trở lại trong nụ hôn nhẹ nhàng như gió thoảng mưa bay của , hơi ngượng ngùng quay đầu đi, áp má lên vai để ổn định hơi thở.
Giang Vấn Chu xoa xoa lưng , hôn nhẹ lên vành tai , thở dài, thì thầm bên tai : "Mấy ngày nay có nhớ không?"
Tề Mi níu lấy vạt áo , khẽ "ừm" một tiếng.
Đáp xong lại thấy chưa đủ, đưa tay vuốt ve má , nói: "Có nhớ."
Giang Vấn Chu vừa định hỏi nhớ nhiều đến mức nào, đã nhanh nhảu nói: "Chúng ta mau về nhà đi, được không?"
Lúc này buông Tề Mi ra, cúi đầu nhìn xuống khuôn mặt , bị ánh mắt long lanh của thu hút.
Trong đôi mắt đen láy dường như ẩn chứa ngàn vạn lời muốn nói, là nỗi quyến luyến không cần nói thành lời, cũng là một lời mời gọi thầm kín chưa kịp thốt ra.
Anh không kìm được mà nuốt khan một tiếng.
Cuối cùng, chẳng nói gì thêm, chỉ cúi đầu cọ mũi , giúp thắt dây an toàn rồi mới khởi xe.
Tốc độ xe khi về dường như nhanh lạ thường, dù sao thì Tề Mi cũng thấy ít hơn cả thời gian tự đi mỗi ngày.
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chia-tay-roi-cung-phai-ve-nha-chung/chuong-463.html.]
Vừa bước vào nhà, chiếc vali kéo còn chưa kịp đặt xuống, đã bị Giang Vấn Chu ấn chặt vào cánh cửa.
Dường như chỉ có một trận ân ái cuồng nhiệt mới có thể giải tỏa hết những cảm và dục vọng đã dồn nén trong những ngày xa cách.
Họ dính lấy nhau như sam, từ phòng khách tiến vào phòng tắm, mãi nửa ngày sau mới ra. Nhiệt độ ẩm ướt trong phòng tắm còn chưa kịp tan, trong phòng ngủ, cuộc lại tiếp diễn.
Mãi cho đến khi trời tối mịt, những tiếng ấy mới ngớt. Cả hai không bật đèn, cứ thế tựa vào nhau thủ thỉ tâm .
Đó đều là những câu chuyện vớ vẩn, nhạt nhẽo, Tề Mi thậm chí còn hỏi : "Anh, thấy hạnh phúc không?"
Giang Vấn Chu bật cười khẩy, trêu : "Anh họ Giang, đâu phải họ 'Hạnh Phúc' đâu mà em hỏi thế."
Tề Mi nghẹn lời: "...Em xin đấy, bỏ qua mấy trò cũ mèm này đi!"
Giang Vấn Chu cười thật lâu mới ngừng lại, vuốt ve gương mặt , giọng điệu nghiêm túc trả lời câu hỏi của : "Rất tốt, Tây Tây. Anh thấy mỗi ngày của mình bây giờ đều rất vui vẻ, mong có thể mãi mãi như thế này."
Vì điều đó, sẽ trở thành tín đồ thành kính nhất của Phật, cầu mong Ngài sẽ mãi mãi phù hộ cho và Tề Mi.
Tề Mi nghe nói xong thì khúc khích cười hai tiếng, vừa vùi vào lòng , vừa sờ lên cơ bụng hỏi: "Mai chúng ta gì nhỉ, có còn ngủ nướng không?"
Ồ, không phải vừa nãy còn làng nói không chịu nổi nữa sao.
Giang Vấn Chu véo má , bật cười: "Mẹ dặn chúng ta phải về nhà ăn cơm."
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Đúng rồi, họ phải về nhà ăn cơm.
"Thật tốt quá." Tề Mi im lặng một lúc, rồi đột nhiên nói, "Ngày mai mau đến đi."
Giang Vấn Chu bật cười, khẽ "ừ" một tiếng.
Điều mong đợi là mỗi ngày trong quãng đời còn lại, sẽ nhìn già đi từng ngày, khóe mắt xuất hiện nếp nhăn, bước chân trở nên run rẩy.
Nhưng vẫn sẽ mãi là nhỏ đã dẫn dắt trưởng thành từ rất nhiều năm trước.
"Chu Chu, sau này em sẽ ở nhà chúng ta, con là , phải chăm sóc em thật tốt, biết chưa?"
"Dạ, biết rồi ạ."
"Từ nay về sau hai con là vợ chồng, phải giúp đỡ lẫn nhau, mọi chuyện đều bàn bạc kỹ lưỡng, trở thành chỗ dựa và đường lui của đối phương, nhớ chưa?"
"Dạ, nhớ rồi ạ."
———— HẾT TRUYỆN ————
Bạn thấy sao?