Bất chợt tôi nhớ lại chuyện hai năm trước.
Khi đó tôi và Kỳ Dã mới quen nhau.
Có một thích ấy đến phát cuồng, không chấp nhận .
Xông thẳng vào lớp chất vấn tôi.
Tay ta rất mạnh, vừa tới là túm ngay cổ áo tôi.
“Giang Kiều, mày ngủ với Kỳ Dã rồi đúng không?”
“Là mày ép ấy chịu trách nhiệm nên ấy mới quen mày đúng không!”
Ác ý như sóng trào lập tức nhấn chìm tôi.
Tôi tức đến run người.
Kỳ Dã ngồi ở dãy cuối lớp.
Lười biếng nửa nằm trên bàn.
Ánh mắt lơ đãng quét về phía chúng tôi.
Khi đó tôi không nhận ra có gì sai.
Vì ta vốn dĩ thích Kỳ Dã đến mức điên cuồng.
Anh ấy không nên tiếp tục dây dưa với kiểu người đó.
Bạn cùng bàn của tôi, Tần Nhã, là người phản ứng đầu tiên.
Hô mấy nữ khác ra kéo ta ra.
Giáo viên cũng kịp thời đến, đưa ta đi dạy dỗ.
Đợi đến khi mọi thứ xong xuôi.
Kỳ Dã mới vươn vai, chậm rãi đi tới bên tôi.
“Đừng giận nữa, ấy chỉ ghen tỵ với em thôi.”
Anh ấy dịu dàng xoa đầu tôi.
“Chúng ta cứ nhau tốt đẹp, đừng cho ấy chút cơ hội nào với .”
Đến bây giờ tôi mới hiểu.
Kỳ Dã có lẽ là tôi.
Nhưng ấy cũng thích cái cảm giác người ta tranh giành, ghen tuông vì mình.
Ngày xưa là thế, bây giờ cũng .
Ý nghĩ đó vụt qua tôi không thèm cãi với Lê Su Su nữa.
Mà quay đầu thẳng Kỳ Dã.
“Chúng ta chia tay rồi. Làm ơn điền lại nguyện vọng đi.”
Dù chia tay.
Cũng phải rạch ròi ranh giới, tránh xa nhau.
Nhưng người phải thay đổi con đường đã vạch sẵn ra.
Không nên là tôi.
4
Lê Su Su là người phản ứng đầu tiên.
Mắt sáng rỡ, về phía Kỳ Dã.
“A Dã, có thể đổi nguyện vọng thành Đại học Kinh Thành, đến lúc đó chúng ta cùng nhau…”
Kỳ Dã lại như không nghe thấy ta gì.
Anh kéo tôi lại khi tôi chuẩn bị quay người đi.
“Giang Kiều, không ai mãi đứng yên chờ em đâu.”
“Bây giờ em nóng giận thôi, sau này sẽ hối hận đấy.”
Ngoại hình xuất sắc, gia thế vượt trội.
Hàng loạt người theo đuổi nối đuôi nhau.
Khiến Kỳ Dã vô cùng tự phụ.
Anh vì chắc chắn tôi sẽ không rời khỏi .
Hoặc nghĩ rằng tôi có đi vòng vòng ngoài kia.
Cuối cùng vẫn sẽ quay lại chọn .
Lê Su Su thấy tất cả, cắn môi đầy không cam lòng.
“Tôi thấy hai người nhau thì phải chấp nhận ưu điểm khuyết điểm của nhau.”
Cô ta vừa vừa chen lên đứng cạnh Kỳ Dã, bắt đầu trách móc tôi.
“Giang Kiều, cậu thích A Dã đẹp trai thì phải chấp nhận đào hoa từ gương mặt này mang lại.”
“Thay vì suốt ngày đề phòng người khác, ghen tuông chia tay, không bằng tự đi nâng cao bản thân đi.”
Mấy đứng quanh gật đầu đồng .
“Có trai đẹp trai thì phải chấp nhận thôi chứ. Không thích nhiều người theo đuổi thì kiếm thằng xấu ấy.”
“Đúng rồi đó, nhỏ mọn ghê, như Kỳ Dã ngoại không bằng!”
“Su Su đúng mà, tự mình không ra gì thì mới suốt ngày sợ bị cướp trai thôi ~”
Tiếng chỉ trích dồn dập vang lên.
Những gương mặt đứng đầu mắng chửi rất lạ.
Không phải người lớp tôi.
Chắc chắn là cùng nhóm Lê Su Su kéo đến.
Cô ta đóng vai hòa giải.
Bạn bè thì đứng trong đám đông hùa theo, đổ nước bẩn lên người tôi.
Phối hợp thật ăn ý.
Tôi hất tay Kỳ Dã ra.
Lấy điện thoại ra, gửi một video vào nhóm lớp.
Video hơi rung.
Trong góc quán bar mờ tối từ từ hiện lên bóng dáng Kỳ Dã.
Anh đứng dậy, ôm mặc đồng phục váy ngắn đang rót rượu quay lưng về phía máy quay vào lòng.
“Đây là tôi, rượu này để tôi uống thay ấy.”
Nói xong, cầm chai trên bàn, ngửa đầu uống liền ba ly.
Rồi ôm người ta rời đi.
Ống kính dõi theo .
Chậm rãi phóng to và cuối cùng dừng lại trên gương mặt đẫm nước mắt của Lê Su Su trong lòng .
Kỳ Dã nhíu mày, lộ vẻ không vui.
“Cô ấy là con , ở quán bar bị khó, để giải vây cho ấy, có vấn đề gì sao?”
“Anh việc tốt, giúp học, cũng là sai à?”
Lê Su Su cũng lập tức tiếp lời.
“Nếu không có Kỳ Dã hôm đó, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì…”
“Đó là lần đầu tiên chúng tôi gặp riêng, trước đó chỉ chạm mặt ở trường.”
“Cũng vì ấy giúp tôi nên tôi mới muốn cảm ơn, mới xin liên lạc.”
“Giang Kiều, cậu lấy video này ra chỉ trích bọn tôi, là trong lòng cậu bẩn thỉu đấy!”
Chuyện đó xảy ra trước kỳ thi đại học.
Lê Su Su tham gia thi nghệ thuật tuyển thẳng, không cần tiếp tục đi học.
Nên thêm ở quán bar.
Kỳ Dã hùng cứu mỹ nhân về không lâu thì bắt đầu đau dạ dày.
Bố mẹ ấy đi công tác xa.
Là tôi đưa vào bệnh viện.
Ngồi canh truyền nước suốt đêm.
Cũng là tôi nấu cháo cho cả tuần.
Ngày ngày nhắc uống thuốc.
Nhưng thứ tôi nhận .
Lại là chất vấn của Kỳ Dã, chỉ trích của Lê Su Su.
Thật nực .
Có lẽ tôi nên gào khóc điên cuồng mà mắng lại họ.
Nói hết uất ức trong lòng.
Nhưng khoảnh khắc đó, tôi lại thấy thật vô nghĩa.
Chúng tôi đã không còn cùng đường.
Có cãi tiếp cũng chẳng để gì.
“Kỳ Dã.”
Tôi , nhẹ như buông bỏ.
“Chúng ta chia tay rồi.”
“Anh ở bên ai, gì, đúng hay sai, cũng không còn liên quan gì đến tôi nữa.”
Bạn thấy sao?