9
Trong lúc tôi còn đứng ngây ra.
Kỳ Dã ôm một bó hoa hồng xuất hiện trước mặt tôi.
“Kiều Kiều, mình quay lại đi không?”
Anh vừa vừa lấy ra một cái hộp nhỏ.
Bên trong là một chiếc nhẫn.
Trên nhẫn móc một sợi dây bạc, có thể đeo lên cổ.
“Anh và Lê Su Su trong sạch, thề sau này sẽ không gặp ta nữa.”
“Anh sẽ đổi nguyện vọng giống em, mình cùng nhau học đại học, đợi tốt nghiệp rồi mình cưới nhau…”
Xung quanh đám hùa theo cổ vũ.
“Quay lại đi! Quay lại đi!”
“Ở bên nhau đi! Ở bên nhau đi!”
Thậm chí còn có mấy đứa trong lớp đuổi theo ra.
Chúng nó hô to.
“Hôn đi! Hôn đi!”
Nghe đến đây tôi cuối cùng không nhịn nữa.
“Đừng dùng cái miệng vừa hôn người khác để tôi buồn nôn.”
Sắc mặt Kỳ Dã ngay lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
“Lúc đó chỉ là chưa kịp phản ứng, …”
“Anh cái gì mà , đi, hôn hay không hôn?”
Tần Nhã chống nạnh, chỉ thẳng mặt Kỳ Dã chửi luôn.
“Không từ chối chính là cho người ta cơ hội, đừng ngụy biện nữa đồ khốn nạn.”
“Còn cái gì mà đổi nguyện vọng giống ấy? Anh tính PUA ai ? Đó vốn dĩ là nguyện vọng ban đầu của chứ có phải vì Kiều Kiều mà thay đổi đâu, cảm ai hả?”
“Cho chút mặt mũi là tưởng mình ghê gớm lắm hả? Anh nghĩ là hoàng đế chắc, muốn có ba nghìn mỹ nữ hậu cung, ai cũng vì mà phát điên à?”
“Kiều Kiều bị lừa hai năm, giờ tỉnh rồi, không muốn dính dáng gì đến nữa. Anh ơn người cũ tử tế đi, đừng đứng trước mặt thiên hạ mà giở trò đạo đức giả, hiểu chưa?”
Tần Nhã trước kia không gì, vì một người muốn chịu một người muốn đánh đổi.
Cô ấy không phải người trong cuộc, cũng không cần nhúng tay vào xé rách mọi thứ.
Nhưng bây giờ thì không nể nang nữa.
“Người cũ…”
Kỳ Dã lặp lại hai chữ đó, ánh mắt trống rỗng.
Cả tay và vai đều run rẩy, cả người không kìm chế .
Lê Su Su chịu không nổi cảnh đó.
Cô ta xông lên, giật lấy bó hoa trong tay tôi.
“Cậu không xứng cầm hoa ấy tự chọn, mấy tấm thiệp này cũng do ấy tự tay viết, số tiền còn lại trên người ấy đều đem mua chiếc nhẫn đó cho cậu.”
“Anh ấy vì cậu mà nhiều như , còn cậu thì sao? Cậu chỉ biết mãi treo ấy ở đó. Nói gì mà người cũ tử tế, ban ngày đừng tới nhà ấy, tối lại chạy đến quán bar gì?”
Tôi kiên nhẫn nghe ta xong.
Trong lúc đó tim tôi nhói lên một cái thật sắc, rồi lại nhanh chóng bình tĩnh lại.
Giống như tiêm thêm liều thuốc trợ tim.
Khiến tôi càng thêm kiên định.
“Cậu đúng.”
Tôi về phía Kỳ Dã đang bị Lê Su Su chắn trước mặt.
“Tôi sẽ một người cũ tử tế. Sẽ không tới nhà nữa, cũng sẽ không xuất hiện trước mặt …”
“Kỳ Dã, từ hôm nay trở đi, chúng ta chính là người xa lạ, mỗi người một đường.”
Mối đầu ngây ngô của tuổi trẻ.
Cứ thế chao đảo mà khép lại trong tiếng vỡ vụn.
Bạn thấy sao?