9
Chỉ khác là tôi may mắn hơn ấy, tôi còn có một người mẹ thương tôi.
Tôi gọt táo, đưa cho ấy:
“Cứ yên tâm dưỡng bệnh, phần còn lại để tôi lo.”
Thật ra, không cần tôi ra tay thêm nữa, Cố Húc và Trần Mộng Dao cũng nhanh chóng tự diệt chính mình.
Miền đất mà Cố Húc đến, đúng là nơi chín chết một sống.
Tôi bỏ tiền ra nghe ngóng, nghe ngày đầu tiên ta đã tìm cách chạy trốn, bị đánh gãy chân.
Vì thành tích không đạt cầu, ta bị loại bỏ.
Cộng thêm tính khí công tử bột, cuối cùng bị quăng xuống sông cho cá ăn.
Còn Trần Mộng Dao, cảm từng dành cho trai cũng hóa thành hận.
Dù nhận cuộc gọi cầu cứu của Cố Húc, ta vẫn thờ ơ.
Quay lưng lao vào vòng tay người đàn ông khác.
Nhưng Trần Mộng Dao nào chịu nổi sự giày vò đó.
Những người đàn ông đó cũng chỉ vì mới lạ mà đến.
Trong cuộc sống nhơ nhớp ấy, không sinh bệnh mới là lạ.
Hoa sen vốn trong bùn mà chẳng nhiễm, cuối cùng cũng bị danh lợi ô uế, thành kẻ đồng lõa với bùn nhơ.
Lại thêm một mùa Trung Thu nữa.
Lần này, buổi tiệc do Cố thị, tập đoàn L và Thẩm thị cùng nhau tổ chức.
Lão Lưu híp mắt nâng từng món đồ thủ công, gương mặt đầy nếp nhăn của ông cũng rạng rỡ hẳn ra.
“Con bé Y Y, ta biết ngay con sẽ thành đại sự mà.”
Tôi về phía lão Lâm, ngọt ngào gọi một tiếng “ông nội”.
Những năm qua, cuối cùng Lâm và mẹ tôi cũng có một cái kết đẹp.
Hóa ra, lão Lâm nổi danh khắp nơi chính là cha ruột của Lâm.
Còn lão Lưu không chỉ là người hâm mộ tranh của ông, mà còn là tri kỷ.
Chuyện năm xưa tôi dùng bức tranh của ông trên bánh trung thu để quyên góp từ thiện đã truyền đến tai ông, khiến ông hết sức tán thưởng.
Tôi , ra vầng trăng tròn ngoài cửa sổ.
Ánh trăng dịu dàng trải khắp nhân gian, và lòng tôi cũng sáng trong như ánh trăng ấy.
“Lại đây cắt bánh trung thu nào!”
Bên dưới, Thẩm Thiên Lâm và mẹ tôi vẫy tay gọi.
Tôi mỉm , bước về phía họ.
Bạn thấy sao?