2
Nói dứt câu, tôi thẳng tay cúp máy, không cho cơ hội giải thích.
Ném điện thoại lên sofa, tôi ra ngoài cửa sổ.
Những ánh đèn rực rỡ của thành phố, lần đầu tiên, lại khiến tôi thấy lạnh lẽo đến thế.
Chưa đầy mười phút, chiếc xe của Diệp Thành lao đến trước biệt thự như một con thú hoang mất kiểm soát, mang theo tiếng phanh chói tai.
Anh ta lao vào nhà với dáng vẻ lúng túng, trán lấm tấm mồ hôi, cà vạt lệch lạc.
Khuôn mặt từng khiến bao tờ báo ca ngợi nay lại phủ đầy hoảng loạn và bàng hoàng.
“Vãn Vãn, em nghe giải thích…”
Vừa mở miệng đã là câu mở đầu cũ rích.
Tôi ngồi trên sofa, không đậy, thậm chí chẳng buồn , chỉ xoay màn hình điện thoại về phía .
Trên đó là ảnh chụp từ trang cá nhân của Bạch Vi Vi.
“Giải thích? Giải thích tại sao chiếc cà vạt lại xuất hiện trước ngực ta? Hay giải thích tại sao dùng tài sản chung của chúng ta để mua chiếc nhẫn tám trăm ngàn cho ta?”
Giọng tôi bình thản, không gợn chút cảm .
Càng như , Diệp Thành càng hoảng.
Anh quen với dáng vẻ dịu dàng, nhu thuận của tôi, chưa từng thấy tôi lạnh nhạt và xa cách đến thế.
Anh bước tới, định nắm lấy tay tôi, tôi nghiêng người tránh đi.
“Vãn Vãn, mọi chuyện không như em nghĩ! Anh và Vi Vi… bọn trong sạch!” Anh ta vội vàng phân bua.
“Chiếc nhẫn đó… chỉ là phần thưởng của công ty! Quý này ấy việc xuất sắc, mang về mấy dự án lớn, đây là phần thưởng xứng đáng của ấy!”
“Ồ? Thật thế sao?” Tôi cuối cùng cũng ngẩng đầu, ánh mắt chan chứa mỉa mai.
“Có dự án nào phải trao thưởng ở nhà hàng Âu, lại tận tay đưa vào tay người ta sao? Tổng giám đốc Diệp, từ khi nào cơ chế khen thưởng của công ty thay đổi? Sao cổ đông lớn nhất là tôi lại không hay biết?”
“Diệp Thị mang họ Diệp, đừng quên, năm mươi phần trăm cổ phần công ty này đứng tên tôi, Thẩm Vãn.”
“Nếu năm đó ba tôi không mang toàn bộ tài sản ra cứu qua khó khăn, nghĩ hôm nay mình sẽ có địa vị này sao?”
Lời tôi như lưỡi dao, đâm thẳng vào niềm kiêu hãnh yếu ớt nhất của .
Mặt lập tức tái xanh.
Điều kỵ nhất chính là người khác nhắc tới chuyện dựa vào nhà vợ mà dựng nghiệp.
Những năm qua, ra sức xây dựng hình tượng một doanh nhân “tự thân lập nghiệp”, lại quên mất nền móng.
Ngón tay gõ nhịp theo đường may quần, thói quen từ thời đại học: chỉ cần chột dạ hay căng thẳng, sẽ vô thức như .
“Vãn Vãn, chúng ta có bao nhiêu năm cảm, mà em chỉ tin vào một tấm ảnh mơ hồ, chẳng tin sao?”
Anh bắt đầu chơi bài cảm, giọng pha lẫn tổn thương.
“Tình cảm?” Tôi bật , như nghe chuyện nực nhất thế gian.
“Diệp Thành, cảm của chúng ta, đã chết từ lúc đeo ‘Nước mắt biển sâu’ lên tay người đàn bà khác.”
Tôi đứng lên, từng bước tiến tới gần, ánh mắt thẳng tắp .
“Tôi hỏi lần cuối, và Bạch Vi Vi, rốt cuộc là quan hệ gì?”
Anh bị ánh mắt tôi ép lùi từng bước, ánh né tránh, miệng vẫn lặp đi lặp lại câu “Bọn trong sạch”.
“Tốt, rất tốt.”
Tôi gật đầu, rút từ dưới bàn trà một tập tài liệu đã chuẩn bị sẵn, dập thẳng lên ngực .
“Nếu trong sạch, ký vào ‘Phụ lục thỏa thuận trung thành’ này đi.”
Diệp Thành cúi đầu , sắc mặt tái mét.
Trên giấy trắng mực đen ghi rõ: Nếu bên B (Diệp Thành) trong thời kỳ hôn nhân có bất kỳ hành vi bất trung nào, bao gồm không giới hạn ở việc nảy sinh quan hệ bất chính với người khác giới, tặng tài sản lớn…, bên A (Thẩm Vãn) có quyền cầu bên B ra đi tay trắng, đồng thời phải chuyển nhượng toàn bộ cổ phần tại Diệp Thị cho bên A.
“Thẩm Vãn! Ý em là gì? Em điều tra sao?”
Anh ta gầm lên, giọng đã xé toang lớp vỏ ôn hòa, để lộ bộ mặt thật phẫn nộ và chột dạ.
“Tôi không cần điều tra.”
Tôi lạnh lùng thẳng vào .
“Tôi chỉ cho một cơ hội tự chứng minh. Sao thế, tổng giám đốc Diệp, không dám ký à?”
Đây không còn là cơ hội, mà là đang ép đến đường cùng.
Ký, tức thừa nhận sau này không dám tái phạm.
Không ký, tức là tự thú ngay bây giờ rằng mình có tật giật mình.
Phòng khách im phăng phắc, chỉ còn tiếng thở nặng nề của hai chúng tôi.
Tôi gương mặt u ám, biến đổi thất thường của , lòng chợt dâng lên nỗi bi thương.
Người thanh niên năm nào từng băng qua nửa thành phố trong đêm đông, chỉ để mang cho tôi bát cháo nóng… cuối cùng đã chết trong năm tháng và tiền bạc.
Bạn thấy sao?