Chiếc Nhẫn Gia Truyền [...] – Chương 3

6.

Phó Thừa Doãn đưa Triệu Thanh Lan về biệt thự lúc mười giờ đêm.

Hắn đi thẳng lên lầu hai, hướng đến phòng ngủ chính.

Cửa đóng chặt, qua cũng đoán người bên trong đang giận.

“Nhiên Nhiên,” giọng hắn dịu đi vài phần so với thường ngày, “ từng sẽ đưa Thanh Lan về nhà dưỡng bệnh...”

“Cũng tại em đẩy ấy ở tiệm chụp hình, trạng ấy bây giờ, thật sự không yên tâm để ấy ở một mình, đành phải đưa về sớm hơn dự tính.”

Đốt ngón tay gõ lên cửa gỗ, âm thanh trầm đục vang ra.

Hắn tiếp tục : “Anh từng bảo em dọn sang phòng nhỏ vài hôm—”

Chưa kịp dứt lời, Thanh Lan bên cạnh khẽ ho vài tiếng.

Phó Thừa Doãn lập tức quay người, tay vừa đặt lên tay nắm cửa thì khựng lại.

Cửa phòng ngủ chính... không khoá.

Khe hở tối đen khiến tim hắn chợt thắt lại.

Hắn đẩy cửa thật nhẹ.

Ánh trăng từ cửa sổ sát đất rọi vào, giường chiếu gọn gàng, phòng tắm cũng không có tĩnh.

Không giống như có người trong đó.

“Thừa Doãn…” Thanh Lan gọi hắn bằng giọng rụt rè, “Em còn đang giận em sao?”

Phó Thừa Doãn lấy lại tinh thần, chỉ lạnh một tiếng: “Cô ấy cũng biết giận rồi đấy, thế cũng tốt, đỡ phải để ấy chuyển phòng ngay trước mặt, tổn thương lòng tự trọng.”

Hắn bực bội nới lỏng cà vạt: “Đừng lo, mai ấy sẽ về thôi.”

Nói nghe rất chắc chắn, bản thân lại không nhận ra trong lòng trống rỗng lạ thường.

Xuống lầu, hắn cau mày hỏi giúp việc: “Phu nhân hôm nay không về sao?”

“Cháu cũng không rõ lắm…” giúp việc cúi đầu, “Nhưng phu nhân để lại chìa khoá trên bàn ăn rồi.”

Chân mày Phó Thừa Doãn còn chưa kịp chau lại thì bị tiếng “á” của Thanh Lan cắt ngang.

Hắn quay đầu, thấy mắt ta đỏ hoe: “Tại em hết… có phải vì em giành chỗ của ấy, nên ấy không cần nhà này nữa, không cần nữa phải không?”

Phó Thừa Doãn xoa trán: “Cô ấy biết em đang dưỡng bệnh, đừng nghĩ nhiều.”

Tới khi đỡ ta ngồi xuống ghế sofa, hắn mới rõ chiếc nhẫn cưới trên bàn trà khiến tim hắn lỡ mất một nhịp.

Chiếc nhẫn trơn đó, hắn mua đại một cái, còn tôi lại nâng niu đeo suốt ba năm.

Tắm cũng sợ trượt, nấu ăn sợ trầy xước, ngay cả khi hắn đã đeo nhẫn cưới với Thanh Lan, tôi cũng chưa từng tháo ra.

Vậy mà bây giờ, nó nằm yên lặng trên mặt bàn kính, chẳng ai buồn ngó đến…

7.

“Khụ khụ khụ…” Một tràng ho nhẹ gián đoạn dòng suy nghĩ của Phó Thừa Doãn.

Hắn vội vàng đỡ Triệu Thanh Lan lên nghỉ ngơi.

Cứ như thể, chỉ cần không chiếc nhẫn kia, thì mọi chuyện chưa từng thay đổi.

Sáng hôm sau, Phó Thừa Doãn vừa mở mắt, giọng vẫn còn khàn đặc vì mới thức dậy: “Nhiên Nhiên, hôm nay có hội nghị quốc tế, muốn mặc—”

Lời đến giữa chừng bỗng ngưng bặt.

Hắn suýt quên, tôi đã giận dỗi bỏ đi.

Từ khi kết hôn đến nay, mỗi sáng nếu hắn ở nhà, tôi luôn ủi sẵn âu phục, vừa nghe tiếng hắn dậy là sẽ đến.

Nhưng hôm nay, người nằm bên cạnh hắn là một phụ nữ khác, cần hắn chăm sóc.

Gương mặt ngủ của ta rất đẹp, chẳng hiểu sao hắn lại chẳng có tâm trạng để ngắm.

Hắn đành lặng lẽ vào phòng thay đồ.

Khi đèn cảm ứng dần sáng lên, hắn ngỡ ngàng nhận ra một nửa tủ quần áo đã trống không.

“Thừa Doãn?” Không biết từ khi nào, Thanh Lan mặc váy ngủ lụa đã đứng bên cửa, “Em đã kiểm tra vé máy bay rồi…”

Môi ta mấp máy gì đó.

Nhưng hắn chỉ đờ đẫn phần tủ trống ấy, không nghe lọt tai câu nào.

Tâm trí hắn chợt quay về cái ngày Thanh Lan vừa trở về nước.

Khi tất cả mọi người đều cầu tôi nhường chồng mình, tôi đã khóc và điều đó là bất công với ấy…

Về đến nhà, tôi cũng từng giận dỗi thu dọn hành lý muốn rời đi, chỉ vì hắn “thèm ăn bánh bao em ”, tôi lại đeo tạp dề bước vào bếp.

Nhưng lần này, tôi ra đi lặng lẽ đến , như thể chẳng có gì có thể níu giữ tôi nữa…

“…Anh thấy kế hoạch này thế nào?”

Thanh Lan phấn khích đưa điện thoại ra trước mặt.

Phó Thừa Doãn lúc này mới hoàn hồn: “Đi Maldives? Em có chịu không?”

“Bác sĩ chỉ số gần đây của em rất tốt.” Gò má nhợt nhạt của ta ửng hồng, “Coi như… hoàn thành nguyện vọng cuối cùng của em, không?”

Hắn do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu.

Đến bữa tối, mẹ vợ gọi tới.

“Thanh Lan kể hết cho mẹ rồi.” Giọng bà dịu dàng, “Dắt con bé đi thư giãn đi, còn Nhiên Nhiên thì…”

“Mẹ!” Thanh Lan đột ngột giật lấy điện thoại, Phó Thừa Doãn đang thất thần nãy giờ, nghẹn ngào: “Mẹ đừng khó Thừa Doãn, con không đi nữa!”

Cô ta ho đến mức gập cả người: “Dù sao… đó cũng không phải nguyện vọng bắt buộc phải thực hiện!”

Phó Thừa Doãn vỗ nhẹ lưng ta: “Đừng bậy, phải với Nhiên Nhiên một tiếng đã!”

Vừa định gọi điện cho tôi thì trai lớn, Triệu Đức, sải bước đi vào, giật lấy điện thoại:

“Không cần ! Cô ấy mà biết, chắc chắn sẽ cản. Đợi tới lúc hai người đến Maldives rồi thông báo cũng chưa muộn, lúc đó ấy có ầm cũng vô ích!”

Nghe , Phó Thừa Doãn đành bỏ ý định báo trước.

Ngoài trời bắt đầu mưa.

Phó Thừa Doãn bỗng nhớ ra tôi rất sợ sấm sét.

Đêm mưa bão lần trước, tôi còn rúc trong lòng hắn hỏi: “Nếu một ngày em biến mất, có đi tìm em không?”

Lúc đó hắn trả lời thế nào nhỉ?

“Dù em có chạy đến chân trời góc bể, cũng không thoát khỏi lòng bàn tay …”

Nhưng giờ thì— Thanh Lan khẽ ho, kéo hắn về hiện tại.

Nhìn gương mặt tái nhợt đó, hắn tự nhủ, chỉ là đang giúp một người sắp chết hoàn thành tâm nguyện, là Nhiên Nhiên nhỏ nhen quá!

Hơn nữa, đó còn là chị tôi.

Trước khi máy bay riêng cất cánh, Phó Thừa Doãn không hiểu sao lại mở khung trò chuyện với tôi.

Tin nhắn cuối dừng lại ở bốn ngày trước.

【Mau về nhé, có tin cực vui muốn với ~】

Hắn chằm chằm vào bong bóng xanh lẻ loi đó, ngón tay lơ lửng trên bàn phím rất lâu, cuối cùng gửi đi một tin:

【Anh và Thanh Lan đi Maldives rồi, tuần sau về, em muốn quà gì nào?】

Ngay bên cạnh tin nhắn lập tức hiện ra một dấu chấm than đỏ chói mắt.

Ngón tay Phó Thừa Doãn khựng lại.

Hắn đã bị chặn?

8.

“Thừa Doãn?” Triệu Thanh Lan quấn khăn lụa bước tới gần, ánh mắt lướt qua màn hình điện thoại hắn, thoáng lóe lên tia lạnh lùng, rồi nhanh chóng thay bằng vẻ đáng thương dịu dàng.

“Nhiên Nhiên… vẫn còn giận em sao?”

Cô ta nhẹ cắn môi, mắt đỏ hoe: “Tất cả là tại em… nếu không vì cái thân thể tàn tạ này…”

Phó Thừa Doãn khóa màn hình: “Đừng suy nghĩ linh tinh!”

Sau khi bị cắt ngang dòng suy nghĩ rối bời, hành trình của họ cuối cùng cũng chính thức bắt đầu.

Nhưng dọc đường, tâm trí hắn cứ lơ đãng.

Đến khách sạn, Triệu Thanh Lan lập tức nhào tới.

“Thừa Doãn…” Cô ta thì thầm sát tai hắn, hơi thở gấp gáp, “Giờ chúng ta là vợ chồng hợp pháp rồi, còn ngại gì nữa?”

Phó Thừa Doãn giữ chặt tay ta, giọng căng thẳng: “Cơ thể em còn chưa hồi phục…”

Thanh Lan không cam lòng cắn môi, người mềm nhũn đổ vào lòng hắn: “Nhưng em… chịu mà!”

Phó Thừa Doãn vỗ nhẹ lưng ta cho có lệ, ánh mắt lại dừng trên điện thoại đặt đầu giường.

Màn hình sáng lên rồi lại tắt, vẫn chẳng nhận cuộc gọi quen thuộc nào.

“Anh đi lấy nước cho em.”

Hắn mượn cớ đứng dậy, châm một điếu thuốc trước cửa sổ sát đất.

Chỉ vài ngày thôi, hắn đã thấy nhớ nhà đến lạ.

Càng ngày, hắn càng cảm thấy nghi hoặc với biểu hiện của Triệu Thanh Lan.

Hôm trước còn yếu đến mức không đi nổi, hôm sau đã tung tăng trên bãi biển nhặt vỏ sò.

“Thừa Doãn~” Cô ta mặc bikini đi từ biển về, làn da hơi đỏ nắng, “Bác sĩ tắm nắng tốt cho bệnh đấy~”

“Ừ!”

Khi hắn về phòng lấy đồ, vô đổ túi của ta.

Trong đống đồ lộn xộn, một hộp thuốc kích trứng nổi bật nằm lẫn giữa.

Hạn sử dụng ghi rõ là vừa mới kê đơn tuần trước.

Hắn nhận ra ngay, vì hai năm qua tôi đã từng uống loại này để cố sinh con cho hắn…

Nhớ lại ngày tôi nôn đến tái mặt vẫn cắn răng : “Không sao, chỉ nôn thôi, không khó chịu lắm, thử lại lần nữa cũng ”, hắn bỗng thấy tim nghẹn lại.

Nhưng—ung thư giai đoạn cuối, uống thuốc này sao?

Nếu , ta uống để gì?

Phó Thừa Doãn đột ngột đóng sầm vali lại, lập tức gọi cho trợ lý: “Tra ngay toàn bộ hồ sơ hoá trị của Triệu Thanh Lan trong nước.”

Nửa tiếng sau, trợ lý gọi lại: “Phó tổng, đã kiểm tra bệnh viện trung tâm và bệnh viện ung bướu, không hề có hồ sơ của Triệu.” Anh ta dừng lại, “Nhưng mà…”

“Nhưng gì?”

“Tìm hồ sơ sảy thai của phu nhân, ngày là…” giọng trợ lý run run, “Thứ Tư tuần trước.”

Thứ Tư tuần trước.

Ngày chụp ảnh gia đình.

Tai Phó Thừa Doãn ù đi, hình ảnh tôi mặt trắng bệch, ôm bụng cúi người hiện lên trong đầu hắn, và câu hắn buông ra khi đó—

“Ăn một cái tát mà giả bệnh? Thanh Lan ung thư giai đoạn cuối còn không quá như em.”

Ngón tay hắn run lên, lập tức gọi cho tôi.

Nhưng điều hắn nghe chỉ là tiếng thông báo lạnh lùng: “Số máy quý khách vừa gọi hiện không tồn tại…”

Phó Thừa Doãn không thể tin nổi, cũng không dám tin… đứa con mà hắn và tôi mong ngóng suốt hai năm, chính hắn đã— Hắn luống cuống gọi cho mẹ vợ.

“Mẹ, Nhiên Nhiên có về nhà không? Cô ấy đâu rồi?”

Bên kia vang lên tiếng đánh mạt chược: “Con bé đó… bảy bánh!… Ai mà biết nó giận dỗi trốn đâu rồi… Con chăm Thanh Lan cho tốt vào.”

Hắn cau mày, gọi cho Triệu Đức.

“Nhiên Nhiên có liên lạc với không? Mau… mau đi tìm ấy!”

“Con hơn hai mươi tuổi rồi thì sao ?” Triệu Đức bực bội, “Hôm nay Thanh Lan chơi vui không?”

Phó Thừa Doãn đột nhiên thấy mọi thứ thật nực —gia đình này đối với con ruột, em ruột lại lạnh nhạt như thể người xa lạ!

Hắn giận đến mức ngắt cuộc gọi.

Nhưng thực tế, đây có phải lần đầu tiên hắn thấy nhà họ Triệu thiên vị Thanh Lan, bỏ rơi người vợ của mình?

Không.

Từ ngày hắn và Thanh Lan đính hôn, hắn đã để ý đến em nhỏ, cứng đầu bị ghẻ lạnh của ta.

Dù bị bắt nạt, mắt vẫn sáng rực, giống như ngọn hải đăng trong đêm, khiến hắn vô thức ghi nhớ khuôn mặt đó.

Khi Thanh Lan ra nước ngoài, hắn cầu hôn ấy là vì giận dỗi sao?

Không phải.

Hắn thật sự từng nghĩ muốn cho một mái nhà, một gia đình có người thương thật lòng.

Nhưng giờ đây, chính tay hắn biến thành một đứa trẻ không còn nơi để về.

Hắn đã hồ đồ nghĩ rằng mình đang chờ một người, một đoạn cảm còn dang dở.

Nhưng thực chất, người ấy luôn ở ngay bên cạnh.

Tình ấy… hắn đã từng nếm trải sâu đậm.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...