Chiếc Nhẫn Gia Truyền [...] – Chương 4

9.

Vừa đặt chân xuống sân bay, Phó Thừa Doãn lập tức phóng thẳng về biệt thự.

Dì giúp việc đang lau bình hoa ở sảnh, thấy hắn hấp tấp lao vào, ngập ngừng: “Cậu chủ, phu nhân từ lúc cậu ra nước ngoài vẫn chưa quay lại lần nào…”

Hắn khựng bước, rồi xoay người rời đi.

Nhưng vừa mở cửa xe, hắn lại đứng sững— Tới nhà họ Triệu?

Gia đình đó từng bỏ mặc sốt 40 độ một mình ở nhà, cả nhà đi du lịch, sao có thể quan tâm đến tung tích của ?

Hắn lật hết danh bạ, mới phát hiện mình không có số liên lạc của bất kỳ người nào của tôi.

Suốt ba năm, toàn bộ cuộc sống của tôi chỉ xoay quanh hắn.

“Thưa cậu… đi đâu ạ?” tài xế cẩn trọng hỏi.

Tiếng cơ vừa vang lên, điện thoại của ông Phó gọi tới: “Đã về thì lập tức tới buổi đấu giá! Thằng nhóc nhà họ Chu gần đây hành lắm, con đến trấn áp đi!”

Hắn còn chưa kịp , bà Phó đã giật lấy điện thoại: “Cuối cùng cũng biết đường về, mẹ cho người điều tra hộp đêm kia rồi, giám sát cho thấy Nhiên Nhiên chưa từng đến đó!”

“Mẹ đã con dâu mẹ chọn sao có thể là hạng người không biết điều! Con nhỏ Thanh Lan toàn dối, nếu con không tự ý quyết định, mẹ tuyệt đối không cho nó vào cửa!”

Tim Phó Thừa Doãn nhói lên— Ba năm cùng giường cùng gối, hắn lại không tin tôi?

Chỉ vì Thanh Lan dối để lấy lòng bố mẹ mà bịa đặt về em ruột, hắn sợ lật tẩy sẽ khiến “bệnh ” của ta nghiêm trọng thêm, thế là ngay cả một câu “ ấy không phải như ” hắn cũng không dám .

Hắn để mặc truyền thông lan truyền những chứng cứ giả kia…

Lúc đó, Nhiên Nhiên của hắn chắc tuyệt vọng đến mức nào?

Hắn thất thần bước vào hội trường đấu giá.

Nếu không phải thấy đôi bông tai ngọc bích trưng bày trên sân khấu, hắn còn chẳng nhận ra mình đang ngồi dưới khán đài.

Chợt nhớ, tôi rất thích sưu tầm ngọc bích, hắn vừa định giơ bảng—

“Ba triệu.”

Giọng quen thuộc khiến Phó Thừa Doãn giật mình.

Hắn quay đầu , thấy Chu Thành thong dong giơ bảng, còn người phụ nữ hắn ngày đêm mong nhớ, mặc váy dài xanh đậm, ngồi bên cạnh, môi khẽ cong lên nụ mà hắn đã lâu không thấy.

“Nhiên Nhiên!” Hắn lao tới vấp phải thảm, đầu gối đập mạnh xuống đất, “Nhiên Nhiên, thì ra em ở đây, về rồi, về nhà với nhé…”

Tôi cúi hắn, ánh mắt bình thản như người xa lạ.

Ánh mắt vô cảm ấy khiến hắn đau đớn tột cùng.

“Nhiên Nhiên… sao ? Là mà!”

“Phó tiên sinh muốn tôi về nhà với tư cách gì?” Tôi khẽ, giọng có phần bất lực.

“Đương nhiên là… vợ , Nhiên Nhiên, nghe giải thích, và Thanh Lan chỉ là…”

“Người ký kết giả ba năm cũng gọi là vợ sao?” Tôi thờ ơ xoay chiếc nhẫn kim cương trên tay.

Mặt Phó Thừa Doãn tái đi: “Em biết rồi?”

“Xin lỗi, có thể giải thích…” giọng hắn run rẩy, “Anh sẽ lập tức ly hôn với ta, chỉ một tháng nữa là xong thời gian chờ—”

Hắn đưa tay định kéo tôi, bị Chu Thành chắn lại.

“Xin lỗi Phó tổng.” Chu Thành bất ngờ vòng tay ôm vai tôi, “Cô ấy giờ là bà Chu, mong giữ khoảng cách.”

Phó Thừa Doãn sững người, rồi lạnh lùng phản bác: “Nhiên Nhiên sống với tôi ba năm, ngoài tờ giấy chứng nhận, chúng tôi chẳng khác gì vợ chồng thật!”

“Năm xưa theo đuổi ấy khắp nơi mà vẫn không cưới , giờ ấy đã bên tôi ba năm, sao lại lấy ?”

Trước Chu Thành, Phó Thừa Doãn đột nhiên lấy lại tự tin.

Đúng, Chu Thành từng theo đuổi tôi, vì một lần tôi nhắc đừng uống ly rượu có thuốc ở buổi tiệc, xem đó là ân .

Tôi nhờ đóng vai người theo đuổi để tránh bị gia đình ép gả.

Chỉ cần giữ trạng thái “ địch”, bố mẹ tôi sẽ không dám tuỳ tiện đưa tôi đi liên hôn.

Nhưng Phó Thừa Doãn lại không sợ , Thanh Lan vừa bỏ trốn liền cầu hôn tôi.

Từ nhỏ tôi đã ghen tị với Thanh Lan, nghĩ rằng thứ gì của chị ấy cũng tốt, với Phó Thừa Doãn không phải cũng không ghét.

Khi đang tìm cách thoát khỏi gia đình, tôi đồng ý.

Nực là, tôi tưởng mối quan hệ với Chu Thành chỉ là diễn trò, không ngờ ấy lại thật lòng.

Chỉ cần tôi gật đầu, sẽ nghiêm túc.

Còn Phó Thừa Doãn—lại dùng tờ giấy kết hôn giả để lừa tôi ba năm.

Bây giờ, đã đến lúc tôi cho người đúng cơ hội có sự chắc chắn.

Tôi rút từ túi ra quyển sổ đỏ mới tinh, từng chữ một rõ ràng: “Xin lỗi, lần này là thật đấy, là giấy đăng ký kết hôn thật!”

Ảnh cưới nền đỏ, tôi rạng rỡ.

Phó Thừa Doãn mắt tối sầm, trước khi ngất đi còn nghe thấy Chu Thành chốt cú chém:

“À phải, nên điều tra xem ba năm trước tại sao Thanh Lan lại bỏ trốn.”

Chu Thành cúi sát tai hắn, thì thầm: “Người khiến tôi chờ nữ thần ba năm, tôi đã lột sạch còn kỹ hơn cả mặt !”

Trên sân khấu tiếng búa gõ vang lên, Chu Thành đứng dậy, đem đôi bông tai ngọc bích tặng tôi trước mặt tất cả mọi người.

10.

Sau khi điều tra mới biết, năm đó Triệu Thanh Lan nhận tám mươi triệu hối lộ, để lộ thông số công nghệ năng lượng mới của Phó thị.

Phó Thừa Doãn cuối cùng cũng nhận ra, từ đầu tới cuối, hắn chỉ là thằng ngốc bị lợi dụng.

Người phụ nữ hắn nâng niu hết mực, người mà hắn chờ đợi ba năm… suýt nữa huỷ diệt cả Phó thị, lại còn chia rẽ hắn với vợ!

“Anh Phó,” trợ lý ngập ngừng, “Cô Triệu đang rối ở hội nghị phát triển… đòi ly hôn, còn cầu chia một nửa tài sản!”

Phó Thừa Doãn không lời nào, cũng chẳng gì.

Chỉ như bóng ma, lặng lẽ xuất hiện hết lần này đến lần khác trước mặt tôi.

Đứng dưới mưa ngoài trụ sở Chu thị đến tận đêm, bảo vệ không nỡ đưa dù, hắn vẫn lắc đầu cứng rắn: “Phải để ấy thấy tôi…”

Ở quán cà phê tôi hay lui tới, hắn run rẩy đẩy qua một xấp tài liệu: “Anh lập một quỹ từ thiện đứng tên em… không phải em luôn muốn giúp bọn trẻ miền núi sao?”

Tôi định rời đi, hắn mắt đỏ hoe chặn lại: “Nhiên Nhiên, cho cơ hội chuộc lỗi…”

Nhưng tôi mệt rồi, không còn ngoảnh đầu hắn nữa.

Cho đến một lần, khi hắn nhắc tới đứa con không kịp chào đời của chúng tôi, tôi khựng lại, giọng nhẹ đến mức gần như không nghe thấy: “…Hồi đó, em còn đặt sẵn tên cho con rồi…”

Phó Thừa Doãn lập tức quỳ rạp xuống đất, như thể bị rút hết sinh khí.

11.

Sau này có lần tôi thử váy cưới trong tiệm, nhân viên nhẹ nhàng nhắc: bên ngoài có một bóng người loạng choạng cứ vào mãi.

Tôi ngoảnh lại, thấy Phó Thừa Doãn cầm theo chai rượu, mắt đục ngầu chằm chằm vào chiếc váy cưới tôi đang mặc.

Chu Thành không vui, lập tức chắn trước mặt tôi.

Người đàn ông bên ngoài thấy liền lao thẳng vào.

“Màn hình khóa…” giọng hắn khàn đặc, ngón tay run rẩy chỉ về phía điện thoại trên bàn, “Ảnh của chúng ta đâu rồi?”

Màn hình hiển thị bức hình tôi và Chu Thành trượt tuyết ở Thuỵ Sĩ.

Tôi bình thản cầm điện thoại lên: “Anh Phó, xem trộm điện thoại người khác là phạm pháp đấy.”

Như bị đâm trúng tim, hắn loạng choạng lùi lại hai bước, chai rượu rơi xuống vỡ tan.

“Tôi không tin… ba năm, sao tôi thua hắn! Tôi chỉ là lầm lỡ một thời gian thôi, tôi cũng là nạn nhân… Triệu Thanh Lan không chỉ lừa tôi, còn lừa tất cả mọi người…”

“Nhiên Nhiên, cho tôi một cơ hội nữa đi, chúng ta cùng ly hôn rồi tái đăng ký kết hôn, không?”

Chủ tiệm không nhận ra hắn là ai, thấy khách của mình bị quấy rối thì lập tức gọi bảo vệ đuổi người ra ngoài.

Tôi vẫn bình thản tiếp tục thử váy, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Cánh cửa kính nặng nề khép lại, giọng hắn vẫn vọng qua khe hở—

“Nhiên Nhiên! Anh nhất định sẽ cho em một câu trả lời! Chờ —”

Chấp niệm của hắn như dây leo hoang mọc điên cuồng.

Một tuần sau, Triệu Thanh Lan bị đưa vào bệnh viện tư nhân, tiêm thuốc đặc trị.

Phó Thừa Doãn đứng ngoài phòng bệnh, lạnh lùng ta từ giãy giụa đến kiệt sức, cho tới khi bác sĩ chẩn đoán: “Ung thư hạch giai đoạn cuối.”

“Đau không?” Hắn hỏi qua lớp kính, “Có đau bằng mất con không?”

“Thích giả bệnh nhân ung thư đúng không? Vậy thì sống phần đời còn lại với tế bào ung thư thật đi!”

Công ty nhà họ Triệu cũng nhanh chóng sản trong tay hắn.

Anh trai tôi bị bắt vì tội phạm kinh tế.

Bố mẹ tôi quỳ trước mặt tôi, khóc không thành tiếng: “Là bố mẹ mù mắt, bị con bất hiếu kia lừa suốt hai mươi năm… con cứu con đi, chỉ cần con quay về bên Phó Thừa Doãn, là cứu cả gia đình…”

Tôi bật lạnh, mở họp báo tuyên bố cắt đứt quan hệ.

Dù pháp luật không cho xoá bỏ quan hệ máu mủ, tôi cũng muốn để cả thế giới biết— Chu cấp theo chuẩn pháp luật, tôi không thiếu một xu, cũng chẳng dư một đồng.

Phó Thừa Doãn biết tôi thà cắt đứt với cả gia đình cũng không quay về vì trai, mới thực sự nhận ra—trên đời này không còn gì uy hiếp tôi nữa…

Về sau, Chu Thành tổ chức cho tôi một lễ cưới thế kỷ, phát sóng toàn cầu.

Tin Phó Thừa Doãn gặp tai nạn báo về vào đêm hôm đó.

Tôi đứng ngoài phòng ICU, hắn qua lớp kính, toàn thân đầy ống truyền, chẳng mấy chốc đã ngừng tim.

Y tá không gỡ tay phải hắn đang nắm chặt, chỉ đành tôi cầu cứu: “Hình như là đưa cho …”

Đó là một tấm thiệp sinh nhật đã nhuốm máu.

Bên trong, nét chữ cứng cáp đã nhòe đi:

“Nhiên Nhiên, gặp em là may mắn lớn nhất đời .”

Ghi rõ: sinh nhật đầu tiên của tôi với tư cách Phó phu nhân.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...