Chim Sẻ Lặng Lẽ – Chương 11

11

 

Ta chậm rãi bước đến trước nàng, cởi áo khoác ngoài, khoác lên người nàng, che bớt những ánh mắt soi mói của mọi người.

 

Tuyết nổi bật làn da trắng nhợt nhạt của nàng, ta không rõ vẻ lo lắng trên khuôn mặt nàng, chỉ nhớ giọng nàng khàn khàn:

 

"Hoàng hậu nương nương, xin người cứu con ta... Nó chưa c//hế//t!"

 

Nếu ta không nhầm, đây là lần đầu tiên nàng gọi ta là hoàng hậu.

 

Nàng do dự: "Người muốn ta gì cũng ... Chỉ cần người để con ta ở lại, để nó ở bên cạnh ta..."

 

"Ta sao giữ nó?" Ta giả vờ khó xử,

 

Rồi vươn tay kéo chiếc áo khoác trên người nàng, kéo nàng lại gần.

 

"Nhưng nếu hoàng thượng c//hế//t, mọi chuyện sẽ giải quyết."

 

Ta ghé sát vào mặt nàng, lời như lời nguyền rủa, vang vọng giữa chúng ta.

 

"Con trai của ngươi là con trai duy nhất của hoàng thượng, nếu hoàng thượng c//hế//t, ai sẽ hoàng đế?"

 

"Là... con ta."

 

"Nhưng giờ con ngươi lại là điềm xui, nếu hoàng thượng không c//hế//t, ai sẽ c//hế//t?"

 

Khuôn mặt nàng tái nhợt, toàn thân run rẩy: "Cũng là... con ta."

 

Ta giữ lấy nàng, rút ra một con dao từ tay áo, đặt vào tay nàng.

 

"Phải sao, hoàn toàn tùy ngươi."

 

Trì Ấu Vi quanh một cách hoảng loạn, cố gắng đẩy ta ra và ném con dao đi, ta nhanh chóng giữ chặt tay nàng lại.

 

"Không, ta không thể... ta không thể gi//ết hắn!"

 

Đến tận bây giờ, nàng vẫn còn giữ chút hy vọng với Cố Cẩm Hành.

 

Ta liền lạnh lùng :

 

"Ngươi nghĩ vì sao mình đột nhiên ngã xuống bậc thềm mà sinh non?"

 

Câu này cuối cùng đã đánh sập hoàn toàn phòng tuyến tâm lý của Trì Ấu Vi.

 

Nàng sững người, khuôn mặt trắng bệch, bàn tay lại từ từ siết chặt con dao.

 

"Là hắn sao?"

 

Nàng lẩm bẩm, trong mắt không còn sự sợ hãi như lúc trước.

 

Ta mỉm , lùi bước về phía sau, đứng bên cạnh Cố Cẩm Hành, tựa như một bức tượng vô hồn, im lặng ra ngoài tuyết.

 

Tựa như mọi thứ vừa xảy ra đều chẳng liên quan gì đến ta.

 

Ở giữa màn tuyết trắng, không biết từ khi nào Trì Ấu Vi đã buông đứa bé xuống, từ từ tiến về phía Cố Cẩm Hành.

 

Mỗi bước đi của nàng để lại một vệt máu đỏ thẫm trên nền tuyết, nàng dừng lại trước mặt Cố Cẩm Hành, giơ tay lên, chầm chậm lướt qua không trung, như đang vẽ lên khuôn mặt của hắn, vẻ mặt tràn đầy bi thương.

 

Sau một lúc, nàng hỏi:

 

"Cẩm Hành ca ca, ngày xưa chàng sẽ không bao giờ phản bội ta, rằng chúng ta sẽ một đời một kiếp bên nhau."

 

Một mỹ nhân rơi lệ, ta cũng thấy thương cảm.

 

Chỉ tiếc rằng, chủ nhân của khuôn mặt ấy đã dấy lên sát tâm.

 

"Chàng còn , nếu thất hứa, sẽ bị sét đánh tan thân, vĩnh viễn không siêu sinh!"

 

Chưa kịp để Cố Cẩm Hành trả lời nàng.

 

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Trì Ấu Vi đã giơ dao lên, đâm thẳng vào ngực Cố Cẩm Hành.

 

Không có tiếng .

 

Bởi vì trước khi con dao kịp đâm vào ngực Cố Cẩm Hành, ta đã nhanh chóng chặn tay nàng lại, và lưỡi dao cắt đứt cổ họng của nàng.

 

Nàng đổ gục xuống nền tuyết, hơi thở ngắt quãng, tay vẫn níu lấy tà áo của Cố Cẩm Hành, miệng mở ra không phát ra âm thanh nào.

 

Ngươi muốn gì?

 

Là oán hận Cố Cẩm Hành vì bội bạc?

 

Hay là trách ta đã lừa ngươi đến mức thê thảm thế này?

 

Không, ngươi không nên trách ta. Suy cho cùng, người đã từng bước đẩy mình vào ngõ cụt, chính là ngươi.

 

Máu từ con dao nhỏ giọt xuống mặt đất.

 

Cố Cẩm Hành run rẩy ẩn sau lưng ta, Trì Ấu Vi đang hấp hối trên nền tuyết.

 

Ngài giật mạnh chiếc áo bị Trì Ấu Vi níu lấy, kéo nó ra khỏi tay nàng.

 

Sau một lúc lâu, ngài vỗ tay nhẹ nhàng và khẽ:

 

"Bất Ngôn, quả không hổ là hoàng hậu của trẫm."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...