Chim Sẻ Lặng Lẽ – Chương 12

12

 

Trì tần sinh ra thai c//hế//t và có ý định ám sát hoàng thượng.

 

Khi tin này lan ra, ta lập tức sai quân bao vây phủ Tĩnh An hầu, bắt toàn bộ gia tộc và chuẩn bị ngày đày họ ra biên cương.

 

Đêm đó, Cố Cẩm Hành lại bị cơn sốt cao hành hạ, ta tất nhiên hầu bên giường.

 

"Hoàng thượng phúc đức sâu dày, nhất định sẽ..."

 

Chưa kịp hết câu, ta đã cảm thấy một cơn đau nóng rát ở vai.

 

Thì ra là con dao mà ta đã đưa cho Trì Ấu Vi để ám sát, giờ đây lại đâm vào ta.

 

"Hoàng hậu," Cố Cẩm Hành khó nhọc , "nàng thật là độc ác!"

 

Con dao mà ta đã mài sắc sáng loáng, giờ đây dính máu, trông chẳng khác gì một chiếc gương đồng đỏ, không soi gương mặt của thế nhân, cũng chẳng phản chiếu sự điên loạn trong lòng ta.

 

"Sao , chẳng phải đây chính là điều mà hoàng thượng luôn muốn sao?"

 

"Trì Ấu Vi, kẻ xui xẻo, đã sinh ra thai c//hế//t và có ý định ám sát hoàng thượng, ta đã gi//ết nàng."

 

"Tĩnh An hầu nắm trong tay quyền lực lớn, lại không chịu giao trả cho hoàng thượng, ta cũng đã gi//ết hắn."

 

"Ta đã rất nhiều việc cho hoàng thượng, tại sao ngài lại trách ta, coi ta là kẻ độc ác?"

 

Ta không kìm mà nhếch mép , gương mặt méo mó.

 

"To gan!" Hắn gầm lên, rút con dao ra khỏi vai ta, rồi ho sặc sụa.

 

"Ta đã tin tưởng nàng như thế!"

 

Phải.

 

Ta nên cảm ơn Cố Cẩm Hành vì đã gi//ết cha và ca cacủa ta.

 

Điều đó đã khiến hắn tin rằng ta không còn đường lui, chỉ có thể dựa vào hắn.

 

Khiến ngài tin rằng ta đã mất đi mọi tham vọng, không còn chỗ dựa, chỉ có thể là dây tầm gửi bám vào ngài mà sống.

 

Ta thẳng vào đôi mắt lạnh lùng của hắn, cầm lấy bát thuốc trên bàn, mỉm :

 

"Hoàng thượng, đã đến lúc uống thuốc rồi."

 

Bốn mắt nhau.

 

Hắn từ từ ngồi dậy, trong mắt lộ vẻ đắc thắng không đúng lúc, đôi môi nhợt nhạt khẽ mở:

 

"Bất Ngôn, nàng có thể cùng trẫm cai trị thiên hạ!"

 

"Ta biết nàng có chí lớn, nàng muốn gì, ta đều có thể cho nàng..."

 

"Nếu nàng muốn, ta có thể chia đôi thiên hạ này!"

 

Hắn càng càng tự tin, chắc là lời hay ý đẹp này đã chính hắn lòng.

 

Nhưng trong mắt ta, đó chỉ là sự giãy giụa của một kẻ sắp c//hế//t.

 

Đến bây giờ hắn vẫn nghĩ rằng, cái ngày hắn ngất đi trên giường của Trì Ấu Vi là vì hưởng thụ quá mức.

 

Hắn chưa từng nghĩ rằng mình đã trúng độc, độc đã ngấm vào phổi, không còn thuốc chữa.

 

Ta đứng dậy, hắn từ trên cao xuống.

 

"Tại sao ta lại phải cai trị thiên hạ với ngươi?"

 

“Ngươi hôn quân vô đạo, chỉ biết hưởng lạc, ngày ngày vùi đầu trong hậu cung, mắt không thấy cảnh khổ của bách tính, tai không nghe tiếng kêu than của lê dân!”

 

"Ngươi xem, ngươi dựa vào cái gì để hoàng đế? Dựa vào việc ngươi là nam nhân, hay vì ngươi họ Cố?"

 

Cố Cẩm Hành mặt trắng bệch, cố gắng đứng dậy phát hiện ra nửa thân dưới của mình đã mất hết cảm giác.

 

"Người đâu! Bảo vệ hoàng thượng!" Hắn như một con chó hoang lạc, gấp gáp tìm cách thoát khỏi ánh của ta.

 

Nhưng nơi đây chẳng còn ai cả.

 

Ta cầm bát thuốc, chậm rãi bước theo sau hắn, như con chim đại bàng đang vờn con mồi, chỉ là niềm vui và sự tra tấn.

 

Ta hắn bò dưới đất, đôi tay yếu ớt cào cấu lên nền nhà. Đôi bàn tay vốn mềm mại, chưa từng việc nặng, giờ đây rớm máu.

 

Ta không lo hắn trốn.

 

Bởi vì trước mặt hắn chỉ là cánh cửa đã khóa chặt.

 

Hắn không còn nơi nào để đi, điên cuồng đập cửa.

 

“Người đâu! Hoàng hậu mưu phản! Nàng ta mưu phản rồi!”

 

Quá chậm rồi.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...