Chinh Phục Thất Bại [...] – Chương 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

9. 

 

Chiến tranh sắp nổ ra, Ma tộc lại chẳng hề tỏ ra hoảng loạn. Mọi thứ trong Ma giới vẫn y như bình thường, không có gì thay đổi.

 

Bùi Tịch cũng không hề tỏ thái độ gì khác lạ. Hắn vẫn đưa ta đi dạo khắp nơi, ngắm cảnh như chẳng có chuyện gì sắp xảy ra cả.

 

Mãi đến khi quân đội của Tiên tộc và các tộc khác tiến đến gần, Bùi Tịch mới từ tốn dẫn ta quay trở lại Ma tộc.

 

Giống như những lần trước, hắn lại để ta biến về nguyên hình, một đóa hoa nhỏ, rồi ôm vào lòng.

 

Ta bỗng nhiên thấy có chút lo lắng: “Bùi Tịch, lần này có vẻ nguy hiểm hơn trước rất nhiều… ngươi nhớ phải cẩn thận đấy.”

 

Bùi Tịch đưa tay khẽ chạm vào cánh hoa của ta, giọng hơi trêu chọc: “Xem thường ta à?”

 

Tuy ta không hiểu vì sao đến giờ vẫn chưa thấy nhóm vai chính xuất hiện, nếu theo đúng cốt truyện, kết cục của phản diện… thường chẳng tốt đẹp gì cả.

 

Huống hồ, ta đã vất vả lắm mới tăng được hảo cảm lên đến 99% rồi mà…ta không trả lời, Bùi Tịch cũng không nói thêm gì, chỉ hơi nhếch khóe miệng, rồi lại búng nhẹ lên đầu hoa của ta một cái.

 

Lần này lực hơi mạnh… Hắn tức giận sao?

 

Ta im lặng không dám nói gì thêm, chỉ rụt người lại trong lòng hắn.

 

Bùi Tịch không tiếp tục lên tiếng. Hắn ngồi xuống, và ngay lập tức một chiếc ghế tựa hiện ra sau lưng. Hắn chống đầu bằng một tay, ánh mắt dửng dưng nhìn tinh linh nhỏ trên áo, hoàn toàn không để tâm đến quân lực hùng hậu của bốn tộc đối diện.

 

Bên kia, đội hình của Tiên tộc, Quỷ tộc, Yêu tộc và Tinh Linh tộc vô cùng đồ sộ, so với Ma tộc… thật ra chẳng là gì cả. 

 

Người bên phía đối diện bắt đầu mất kiên nhẫn: “Bùi Tịch, Thần Khí vốn là vật của Tiên tộc chúng ta, ngươi năm lần bảy lượt xông vào bí cảnh, đoạt đi truyền thừa của tộc ta, rốt cuộc là có ý gì?”

 

“Ma Tôn Bùi Tịch, từ trước đến nay các tộc chúng ta vẫn nước sông không phạm nước giếng, vì sao ngươi lại ra tay tàn sát những đệ tử ưu tú của chúng ta?”

 

Bùi Tịch hoàn toàn không phản ứng.

 

Tộc trưởng Tinh Linh tộc cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng:

“Bùi Tịch, tinh linh trong lòng ngươi chính là hoa cỏ tinh linh của tộc chúng ta. Ngươi cũng biết, nếu bị ma khí xâm nhiễm trong thời gian dài, tinh linh sẽ chết. Ta khuyên ngươi nên sớm trả nàng về cho Tinh Linh tộc.”

 

Ta tò mò len lén thò đầu ra nhìn thử, liền bị Bùi Tịch dùng một ngón tay nhẹ nhàng đẩy đầu ta trở lại.

 

Thái độ lạnh nhạt của hắn khiến phía bên kia càng thêm tức giận, liên tục lớn tiếng chất vấn không ngừng.

 

Quá ồn ào rồi.

 

Cuối cùng Bùi Tịch mới ngẩng mắt lên, lạnh nhạt mở miệng: “Thần Khí có Thủ Hộ Thú trấn giữ, ai đủ năng lực thì có thể lấy được.”

 

“Nước giếng không phạm nước sông?” Bùi Tịch cười lạnh. “Bản tôn còn lâu mới rảnh rỗi đến mức đi sự với mấy đứa trẻ không biết gì.”

 

“Các ngươi nói tinh linh này?” Ánh mắt Bùi Tịch chợt trở nên đỏ rực, ma khí quanh người cũng lập tức dâng lên nồng nặc. “Tiểu tinh linh này là do bản tôn nuôi lớn, từ bao giờ lại thành người của các ngươi?”

 

Ta ở trong lòng hắn khẽ ngẩng đầu nhìn lên, góc nhìn của ta quá hạn chế, chỉ có thể thấy được cằm, mũi và hàng mi của hắn, ngoài ra chẳng thấy gì cả.

 

Dù không thấy rõ, ta vẫn cảm nhận được ma khí dâng tràn trên người hắn. Rõ ràng… hắn đang rất giận.

 

“Bùi Tịch, bình tĩnh một chút...” Ta khẽ nói.

 

Bùi Tịch cúi đầu liếc ta một cái, không nói gì.

 

Vì có Bùi Tịch ở đó, sĩ khí Ma tộc dâng cao hẳn. Hai bên chẳng nói chuyện được bao lâu thì không biết ai ra tay trước, chỉ biết rằng ngay sau đó, chiến trận lập tức nổ ra.

 

Bùi Tịch vẫn ngồi lười biếng trên chỗ ngồi, thờ ơ quan sát cuộc chiến diễn ra trước mắt. Một lúc sau, hắn mới chậm rãi đứng dậy.

 

Ta có thể cảm nhận được trận chiến bên ngoài đang diễn ra vô cùng ác liệt. Lén lút níu lấy vạt áo của Bùi Tịch, ta thò đầu ra nhìn trộm một chút.

 

Bùi Tịch quả nhiên rất mạnh. Ngay cả nhóm vai chính có hào quang bảo vệ cũng không thể chống đỡ nổi trước mặt hắn, huống chi là những người khác.

 

Tựa vào tay áo hắn nhìn ra ngoài, ta thầm nghĩ: với sự có mặt của Bùi Tịch, Ma tộc giành chiến thắng cũng là điều dễ hiểu.

 

Dù gì thì hắn cũng là nhân vật phản diện đứng đầu, mạnh một chút cũng là chuyện bình thường thôi.

 

Ta vừa cảm thán xong thì đột nhiên nghe thấy giọng hệ thống vang lên sau một thời gian dài im ắng: “An Tự, ngươi có muốn rời khỏi thế giới này không? Chỉ còn một chút nữa là đạt 100% độ hảo cảm. Nếu muốn rời đi, hãy tìm cách hoàn thành nốt. Nếu không… ngươi sẽ không bao giờ quay về được đâu.”

 

Ta còn chưa kịp hỏi hệ thống cho rõ ràng, nó đã lại biến mất không dấu vết.

 

Rốt cuộc hệ thống muốn nói gì chứ?

 

Ta còn đang hoang mang suy nghĩ thì một luồng sức mạnh bỗng nâng ta dậy, kéo ta ra khỏi vòng tay của Bùi Tịch. Ngay khoảnh khắc ta vừa khôi phục lại hình người, cảnh tượng đập vào mắt khiến ta sững sờ, không biết từ đâu, nam chính đã xuất hiện. Trên tay hắn là một cây cung Thần Khí, dây cung đã kéo căng, mũi tên bén nhọn đang nhắm thẳng về phía Bùi Tịch.

 

Ta còn chưa kịp phản ứng, cơ thể đã tự lao ra chắn trước mũi tên ấy.

 

Ngay lúc ta ngã vào lòng hắn, ma khí quanh người Bùi Tịch lập tức bùng phát, từng đợt sóng mạnh mẽ khuếch tán ra xung quanh. Gương mặt hắn lúc này vô cùng u ám, giọng nói run nhẹ, như đang cố kiềm nén điều gì đó:

 

“Ai cho phép nàng tự ý rời khỏi ta?”

 

Ta muốn mở miệng nói gì đó, đau quá, không thốt nên lời.

 

“Bùi Tịch… ta… ta sắp ch.ết rồi đúng không?”

 

“Câm miệng.” Giọng hắn lạnh như băng.

 

Ta đau đến mức nước mắt trào ra, không thể ngăn lại.

 

Lúc này, giọng của hệ thống lại vang lên: “An Tự, đừng quên mục tiêu của ngươi!”

 

Ta cố gắng giơ tay lên, vuốt nhẹ nếp nhăn trên trán Bùi Tịch:

“Bùi Tịch, ta đã ở bên ngươi lâu như vậy. Nếu ta thật sự ch.ết rồi, ngươi… có thể đừng quên ta quá nhanh không?”

 

Hảo cảm độ đã lên đến 99%, theo lẽ thường thì ta vì cứu hắn mà hy sinh, đáng lẽ phải trở thành “bạch nguyệt quang” trong lòng hắn chứ? Vậy có thể chạm đến 100% hảo cảm rồi phải không…

 

Gương mặt Bùi Tịch lúc này đen lại, đột nhiên hắn cười. Hắn đưa tay lau nước mắt không ngừng trào ra vì đau của ta: “Được.”

 

Ta vừa kịp thở phào vì có được câu trả lời, thì ngay giây sau, hệ thống lại lần nữa vang lên… Nhưng, không phải nhiệm vụ công lược thành công, mà là…

 

“Ting! Độ hảo cảm giảm 1 điểm. Hiện tại: 98%… 97%… 96%…”

 

Âm thanh thông báo của hệ thống cứ thế vang lên liên tục trong đầu ta.

 

Chưa đến một phút, hảo cảm độ đã tụt thẳng xuống… 1%.

 

Ta sững sờ.

 

Sao lại như vậy?

 

Rốt cuộc… ta đã sai điều gì? 

 

10.

 

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chinh-phuc-that-bai-ta-bi-nam-phu-cam-tu/chuong-5.html.]

Từ sau lần trước Bùi Tịch bắt ta uống thuốc và khiến hảo cảm độ tụt về 0, hắn đã biến mất rất lâu, không hề xuất hiện nữa.

 

Ta vẫn bị nhốt trong tẩm cung. Người Ma tộc từ đó về sau cũng không mang thuốc đắng đến nữa, mà đổi thành linh đan không rõ nguồn gốc. Tuy không biết lấy từ đâu, hiệu quả lại rất tốt, sau khi ăn vào, vết thương trên người nhanh chóng lành lại, gần như không còn đau đớn.

 

Chỉ là… Bùi Tịch vẫn không đến gặp ta, mà ta thì cũng không được phép rời khỏi nơi này.

 

Lúc một tiểu tỷ tỷ Ma tộc, người từng thân thiết với ta, mang cơm cho ta, nàng nhỏ giọng nói rằng gần đây tâm trạng Ma Tôn dường như không tốt, hình như đang bận nghiên cứu một thứ gì đó vừa kỳ lạ vừa hiếm thấy…Hiếm lạ cổ quái đồ vật?

 

Ta cũng không để tâm lắm. Dù sao thì thế giới này vẫn chưa sụp đổ, chắc là chưa ta lượt nam nữ chính xuất hiện.

 

Lần tiếp theo Bùi Tịch xuất hiện là sau rất nhiều ngày. Khi đó, ta đang nhàm chán nằm dài trên bàn, nghịch mấy món Thần Khí thì hắn đột nhiên hiện ra trước mặt. Cả người hắn nồng nặc mùi rượu.

 

Nhìn vào đôi mắt đỏ sậm của hắn, ta hơi sợ: “Bùi Tịch? Ngươi uống rượu sao?”

 

Hắn hơi dang hai tay, mà ta thì chẳng hiểu sao lại không thể khống chế bản thân, cứ thế bước ta gần hắn. Bùi Tịch vươn tay ôm lấy ta, cúi đầu hít sâu một hơi rồi thấp giọng nói: “An Tự, nàng không trốn được đâu.”

 

Hơi thở nóng rực phả lên cổ khiến ta rụt người lại. 

 

“Bùi Tịch, ngươi say rồi à?”

 

Hắn bật cười khẽ, gọi tên ta từng tiếng một cách đầy ám muội: “An Tự... An Tự... Tự Tự...”

 

Càng nghe hắn gọi như thế, da đầu ta càng tê rần lên.

 

“Ngươi... chắc chắn là uống say rồi.”

 

 Hắn... thật sự quá kỳ lạ.

 

“Tự Tự, chẳng phải nàng vẫn luôn tìm cái hệ thống kia sao?”

 

Ta: “!!!”

 

Hắn… sao lại biết được chuyện đó?

 

Bùi Tịch không chút do dự bế bổng ta lên, rồi ngồi xuống ghế bên cạnh, ôm chặt ta vào lòng như đang nhốt ta lại.

 

Hắn cúi đầu, giọng rất bình thản: “Ta chưa từng nói với nàng sao? Từ lần đầu tiên nàng bước vào thế giới này, ta đã có thể nghe thấy tiếng các người nói chuyện rồi.”

 

11. 

 

Cái gì cơ???

 

Cái gì gọi là “Ngay từ lần đầu ngươi đến thế giới này, ta đã nghe được”?

 

Rõ ràng toàn bộ ký ức đều do ta tự trải nghiệm, sao nghe câu này lại thấy mơ hồ đến vậy?

 

Bùi Tịch bật cười: “Tự Tự, ngạc nhiên vậy sao? Đây chẳng phải là lần thứ ba nàng bước vào thế giới này rồi à? Nàng tới là để công lược ta.”

 

Vừa nói, hắn vừa cúi đầu cọ nhẹ lên cổ ta: “Ngay từ lúc nàng lần đầu xuất hiện, ta đã cảm nhận được d.a.o năng lượng lạ thường, theo bản năng liền ra tay.”

 

… Đúng rồi, lần đầu công lược, ta còn chưa kịp đứng vững đã bị hắn g.i.ế.c luôn…

 

Ta ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đỏ sẫm của Bùi Tịch, chẳng biết nên nói gì nữa.

 

Thì ra… hắn vẫn luôn biết hết mọi chuyện.

 

Vậy tại sao lần này lại không giống hai lần trước, không g.i.ế.c ta ngay từ đầu?

 

Bùi Tịch nở nụ cười, đáp:

 

“Vì Tự Tự lúc khóc trông rất xinh, dù té ngã vẫn cố bò dậy bám theo ta, trông rất thú vị. Nàng còn quá nhỏ, muốn bóp c.h.ế.t nàng cũng chỉ như bóp c.h.ế.t một con kiến, dễ đến mức chẳng có gì vui.”

 

“Nàng và cái hệ thống kia từng đưa ta rời khỏi thế giới này, nên ta rất tò mò xem các người còn định giở trò gì nữa. Nhưng đáng tiếc… nó chẳng thú vị như ta tưởng. Ta bắt được nó rất dễ.”

 

“Bằng không thì Tự Tự nghĩ xem, tại sao nàng cứ không liên lạc được với hệ thống?”

 

Thì ra là vậy…

 

Khó trách lúc thì liên hệ được hệ thống, lúc thì hoàn toàn mất tín hiệu.

 

Khoan đã… chẳng lẽ hảo cảm độ cũng là do hắn điều khiển?

 

Vậy nên hảo cảm độ mới tăng nhanh đến thế? Lưng ta lạnh toát.

 

Trước giờ ta cứ tưởng mình thật sự đã công lược thành công… Hóa ra tất cả là do hệ thống đã rơi vào tay hắn, mọi thứ đều nằm trong sự kiểm soát của hắn.

 

Ta không biết phải nói gì nữa.

 

Hắn biết hết, nghe hết, vậy mà vẫn luôn im lặng, mặc kệ ta diễn đủ trò trước mặt hắn. Nghĩ đến đây, ta chỉ thấy mình chẳng khác nào một kẻ ngốc.

 

Biết rõ tất cả đều là vô ích, ta chán nản buông xuôi:

 

“Nếu muốn g.i.ế.c hay gì ta thì tùy ngươi.”

 

Bùi Tịch đưa tay nắm lấy cổ ta, lại không dùng lực. Hắn cúi người lại gần, hơi thở mang theo mùi rượu lẫn một hương thơm thoang thoảng, rất quen thuộc.

 

Hình như ta đã từng ngửi thấy ở đâu rồi…

 

Hắn khẽ cười: “Là mùi linh đan nàng đã ăn đấy. Ta đến Tiên tộc cướp không ít linh dược, rồi đích thân luyện thành linh đan cho nàng. Bọn họ đánh không lại ta, chỉ có thể ngoan ngoãn dâng hết cho ta.” 

 

Ta: “???”

 

Bùi Tịch cười cười, nói tiếp: “Nói thật thì, lần này ta có thể mạnh lên nhanh như vậy cũng là nhờ nàng và cái hệ thống kia. Lúc các người kéo ta về quá khứ, ta có thêm rất nhiều thời gian để tu luyện. Lại thêm ký ức của hai lần trước, ta tránh được không ít đường vòng, nên tốc độ tu luyện nhanh hơn người thường rất nhiều.”

 

Ta: “…”

 

Không trách sao đám nhân vật chính trong tay hắn chẳng khác nào đám rau cải bị nhổ.

 

Nhưng mà khoan đã, nếu hắn thực sự nghe được hết mọi chuyện, vậy sao lúc trước ở khách điếm hắn còn giả vờ nói là nhìn được từ biểu cảm của ta?

 

Bùi Tịch dựa đầu vào hõm vai ta, bật cười. Hơi thở ấm nóng phả vào cổ ta khiến ta thấy nhột, định tránh né thì bị hắn ôm chặt hơn.

 

“Tự Tự, là nàng chủ đến trêu chọc ta trước mà.”

 

Ta cũng đâu muốn thế này… tất cả là do cái hệ thống c.h.ế.t tiệt kia!

 

Bùi Tịch nói với giọng nhẹ nhàng trầm thấp: “Ta biết không phải lỗi của Tự Tự, cho nên… ta đã hủy luôn cái hệ thống đó rồi.”

 

“…Hả???”

 

Còn chưa kịp phản ứng, hắn lại nói tiếp: “À đúng rồi, mấy cái nhân vật chính mà nàng hay nhắc tới ấy, giờ cũng chỉ còn thoi thóp thôi.”

 

“!!!”

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...