Chinh Phục Thất Bại [...] – Chương 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

12.

 

“Bùi Tịch, ngươi điên rồi sao?!”

 

Ta hoàn toàn kinh ngạc. Hắn có thể nghe được mọi cuộc đối thoại giữa ta và hệ thống, thậm chí nghe được cả suy nghĩ trong đầu ta. Hắn không thể không biết rằng dàn nhân vật chính có liên hệ mật thiết với sự tồn tại của thế giới này.

 

Ngay cả khi hệ thống bị hủy thì hậu quả cũng chưa thể lường hết, nếu vai chính đoàn c.h.ế.t hết, toàn bộ thế giới sẽ sụp đổ!

 

Bùi Tịch nhìn dáng vẻ ta hoảng loạn thì bật cười rất vui vẻ: “Đúng vậy, ta điên rồi đấy. Nhưng ta cũng chẳng còn cách nào khác.”

 

“Tự Tự đến từ một thế giới khác, trong lòng luôn muốn rời khỏi nơi này. Ta biết mình không thể giữ được nàng, nên chỉ có thể chọn cách hủy diệt thế giới này… cùng nàng đồng quy vu tận.”

 

Ngay khi hắn vừa dứt lời, cả thế giới như bắt đầu rung chuyển. Mọi thứ xung quanh dần nứt vỡ. Bên ngoài vang lên tiếng hoảng loạn của Ma tộc:

“Ma Tôn…!”

 

Ta không nhịn được mà bắt đầu gọi hệ thống, âm thanh điện tử quen thuộc ấy hoàn toàn không xuất hiện nữa. Trong lòng ta bắt đầu dâng lên nỗi sợ hãi.

 

“Bùi Tịch…” Ta khẽ gọi.

 

Hắn không hề quan tâm đến tiếng kêu cứu hỗn loạn từ Ma tộc bên ngoài, chỉ siết chặt lấy ta trong vòng tay:

 

“Tự Tự, vì sao nàng nhất định phải rời đi? Ở thế giới ban đầu của nàng, nàng là trẻ mồ côi, người thân nhận nuôi cũng đã mất. Nàng sống cũng không hạnh phúc. Vậy vì sao lại cứ muốn rời bỏ ta? Tự Tự, chẳng lẽ ta đối với nàng không đủ tốt sao?”

 

Hắn thực sự đã đối xử rất tốt với ta, … những điều đó lúc này còn có ích gì?

 

Ta nhìn quanh, tất cả mọi thứ đều đang lơ lửng giữa không trung. Ta thấy Ma tộc bên ngoài sợ hãi đến mức không thể khống chế nổi bản thân, thấy thế giới đang không ngừng sụp đổ, nứt vỡ từng mảnh… Chỉ có hai chúng ta vẫn còn nguyên vẹn. Ta bị hắn ôm chặt vào lòng, tim đập nhanh đến mức như sắp ngừng lại.

 

Bùi Tịch cúi đầu, giọng nói dịu dàng mà nhẹ nhàng: “Tự Tự, đừng sợ.” 

 

Ta: “…”

 

Đại ca à, ngươi càng nói ta càng thấy đáng sợ.

 

Bùi Tịch giơ tay đánh tan xà nhà sắp sập xuống đầu chúng ta, rồi hỏi: “Tự Tự, nàng có thật lòng thích ta không?”

 

Lúc nào mà hắn lại để tâm đến chuyện ta có thích hắn hay không?

 

Xung quanh vang lên ngày càng nhiều tiếng kêu thảm thiết. Ta thấy mọi thứ lơ lửng trên không trung đang phát nổ, giống như pháo hoa nổ tung, không dám nhìn thêm nữa.

 

Bùi Tịch lại nở nụ cười. Ta thấy khóe miệng hắn không ngừng trào máu, hắn lại dường như chẳng bận tâm gì cả.

 

Hắn chỉ cố chấp nhìn ta chằm chằm.

 

“Tự Tự, ta chỉ muốn biết… ba lần nàng công lược ta, có khi nào là thật lòng thích ta không?”

 

Ta không biết.

 

Từ trước ta giờ ta chưa từng thích ai, nên cũng chẳng biết cảm giác thích một người là như thế nào.

 

Ta đưa tay định lau m.á.u cho hắn, m.á.u cứ chảy mãi, lau thế nào cũng không sạch. Ta không kìm được, nước mắt bắt đầu rơi.

 

Thế giới đang sụp đổ, cung điện đã trở thành đống hoang tàn, mọi thứ quanh ta đều hỗn loạn. Nhưng ta thì vẫn an toàn, vì Bùi Tịch vẫn ôm chặt ta trong vòng tay, che chắn mọi thứ cho ta.

 

Ta đưa tay giúp hắn lau máu, vừa lau vừa bật khóc: “Bùi Tịch… Bùi Tịch… có cách nào để ngăn mọi chuyện này lại không? Ta sợ lắm…”

 

Bùi Tịch nhìn nước mắt ta mà vẫn cười. Ánh mắt hắn rất chắc chắn, còn mang theo chút tự đắc: “Tự Tự, nàng đã thích ta rồi.”

 

Ta thật sự muốn mắng hắn. Thế giới sắp sụp đổ, bên ngoài Ma tộc hỗn loạn, vậy mà hắn còn nói mấy chuyện với đương.

 

Nếu chuyện này xảy ra ở hiện đại, thì chắc chắn hắn chính là kiểu người “não giai đoạn cuối”, đến zombie cũng chẳng thèm ăn.

 

Nhưng lời định nói ra lại nghẹn nơi cổ họng. Trong làn nước mắt mơ hồ, ta thấy gương mặt Bùi Tịch vẫn dịu dàng như cũ:

 

“Tự Tự, nàng lại đang mắng ta trong lòng.”

 

“…”

 

Hắn lại nhẹ giọng, như rất chắc chắn: “Tự Tự, nàng lo cho ta. Nàng thích ta.”

 

“Phải, phải, ta thích ngươi!”

 

Câu đó vừa thốt ra khỏi miệng, chính ta cũng c.h.ế.t sững.

 

Ta thích hắn sao?

 

Lúc trước hai lần công lược, ta luôn sợ hắn. Nhưng đến lần thứ ba, thời gian ở bên hắn quá dài, cả trăm năm ở cạnh nhau, sáng ta không rời, ý nghĩ ban đầu chỉ là để công lược, vậy mà theo thời gian, ta dần quên mất mục đích ấy.

 

Hắn thật sự đối với ta rất tốt.

 

Ta muốn gì, hắn đều đáp ứng. Việc gì của ta, hắn đều đích thân .

 

Hắn bảo vệ ta, chăm sóc ta, đưa ta đi khắp nơi du ngoạn, tìm đủ loại tiên quả giúp ta tăng tu vi, kéo dài thọ mệnh. Hắn còn tìm Thần Khí mạnh nhất để ta phòng thân, ai dám bắt nạt ta thì hắn thay ta ra mặt.

 

Không ai đối xử với ta tốt hơn hắn cả.

 

Đúng rồi… Hình như… ta thật sự rất thích hắn.

 

Bùi Tịch cười sâu hơn, ánh mắt sáng rực: “Tự Tự, nàng đã thừa nhận là nàng thích ta.”

 

Vừa dứt lời, hắn lại ho ra một ngụm máu, tay ta run lên.

 

Ta vội vàng nói, gần như bật khóc:

“Ta thích chàng! Ta thật sự thích chàng! Bùi Tịch, chúng ta còn chưa được thật sự bên nhau mà… Chàng thông minh như vậy, nhất định sẽ nghĩ ra cách, đúng không?”

 

Bùi Tịch khẽ mỉm cười. Hắn đưa tay đặt vào lòng ta tất cả Thần Khí mà hắn đã dành trăm năm qua để tìm kiếm, rồi nhẹ nhàng cúi đầu, hôn lên khóe môi ta:

 

“Ta thích nàng đến thế, sao có thể nhẫn tâm để nàng cùng ta c.h.ế.t chứ…”

 

Ngay khoảnh khắc đó, cơ thể Bùi Tịch bắt đầu tan biến thành hư vô.

 

Thế giới đang sụp đổ như thể bị ấn nút tạm dừng. Đầu óc ta trống rỗng, hoảng loạn đưa tay ra muốn giữ lấy hắn, tay ta chỉ xuyên qua cơ thể hắn như không khí.

 

“Bùi Tịch!” Ta hét lên.

 

Hắn chỉ mỉm cười với ta một lần cuối… rồi hoàn toàn biến mất.

 

13.

 

“Bùi Tịch!”

 

“Bùi Tịch, đừng trốn ta nữa, mau ra đây!”

 

“Ta không đi nữa đâu, thật sự không đi nữa rồi! Ta thích chàng, ta muốn ở lại với chàng, được không?”

 

“Bùi Tịch… đừng dọa ta…”

 

“Ta sợ lắm… đừng bỏ lại ta một mình…”

 

Vừa mới nhận ra mình thích một người, thì người đó lại tan biến ngay trước mắt, cái cảm giác ấy… đau đớn đến mức không thể diễn tả thành lời.

 

Ta chỉ thấy tim mình như bị bóp nghẹt, khó chịu đến mức muốn chết.

 

“Bùi Tịch…”

 

Trước kia, chỉ cần ta nói “ta sợ”, Bùi Tịch sẽ lập tức xuất hiện và ôm chặt ta vào lòng, che chở ta khỏi mọi thứ. Nhưng lần này… hắn không còn nữa. Như thể đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.

 

Mọi thứ lặng ngắt, thời gian như ngừng lại ở khoảnh khắc đó.

 

Mọi thứ xung quanh đang vỡ vụn đều như bị đóng băng, lơ lửng giữa không trung. Chỉ còn lại mình ta là vẫn còn chuyển , còn sống. Đầu óc ta hoàn toàn trống rỗng.

 

Ta và Bùi Tịch từng đi qua rất nhiều nơi, tự nhận là đã thấy không ít chuyện. Nhưng trong thế giới đang sụp đổ thế này, ta lại không biết phải gì.

 

Thói quen thật sự là thứ rất đáng sợ. Rõ ràng trước đây ta là người sống rất độc lập, thế mà sau trăm năm sống cạnh Bùi Tịch, ta đã quen với việc ỷ lại vào hắn. Chỉ cần hắn ở bên, ta luôn cảm thấy bình yên.

 

Bùi Tịch chưa từng bỏ rơi ta, chưa từng để ta một mình. Chính vì vậy ta chưa từng nghĩ đến việc nếu không có hắn, ta sẽ phải sao.

 

Khi tầm mắt ta dần trở nên mơ hồ, trong đầu đột nhiên vang lên âm thanh “tư tư tư” như dòng điện chạy qua.

 

“Hệ thống? Là ngươi sao? Làm thế nào để cứu Bùi Tịch? Mau nói cho ta biết đi, hệ thống!”

 

Một lúc lâu không có ai trả lời. Ngay khi ta nghĩ mình đã nghe nhầm thì giọng nói của hệ thống chậm rãi vang lên…

“Hệ thống khẩn cấp kích hoạt, ta sẽ nói ngắn gọn,” Giọng hệ thống vang lên gấp gáp, “Sau khi hợp nhất toàn bộ Thần Khí trong tay ngươi, sức mạnh đó có thể tái tạo lại thế giới đang sụp đổ này…”

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chinh-phuc-that-bai-ta-bi-nam-phu-cam-tu/chuong-6.html.]

 

Lời vừa dứt, âm thanh lại biến mất, chỉ còn lại tiếng “tư tư tư” như dòng điện chạy trong đầu. Ta cúi nhìn những món Thần Khí trong tay, ngẩn người.

 

Thì ra… Bùi Tịch đã sớm đoán được sẽ có ngày này sao? Cho nên hắn mới đưa ta đi khắp nơi thu thập Thần Khí?

 

Ta không biết, giờ ta đã có mục tiêu: Ta phải thử một lần.

 

Ta nhìn các món Thần Khí, trong phút chốc không biết nên hợp nhất chúng như thế nào.

 

Ta nhớ lại mỗi lần có được một món Thần Khí, Bùi Tịch đều bảo ta dùng m.á.u để nhận chủ.

 

Vì thế, ta thử đặt tất cả Thần Khí lại với nhau, rồi cắt tay cho m.á.u nhỏ xuống từng món, để m.á.u hòa vào chúng. Nhưng rất lâu trôi qua… vẫn không có gì xảy ra.

 

Khi ta đang nghĩ rằng mình đã sai cách, thì các món Thần Khí chậm rãi phát ra ánh sáng.

 

Từng món một bay lên không trung, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ. Ánh sáng ấy mỗi lúc một rực rỡ, dần dần lan rộng, như muốn bao phủ cả thế giới đang tan vỡ.

 

Ánh sáng quá chói khiến ta không thể mở mắt ra nổi…

 

Trong lúc mơ hồ, ý thức ta dần chìm vào hư vô.

 

“Tích! Mức độ công lược: 100%.”

 

14. 

 

Không biết đã bao lâu trôi qua, ta tỉnh lại trong cung điện của Ma tộc, mọi thứ xung quanh dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

 

Khi mở cửa bước ra, ta thấy bên ngoài có rất nhiều người đang đứng đó, gồm cả Tiên, Ma, Yêu, Quỷ, Tinh Linh… đủ mọi tộc. Ta theo phản xạ lui về sau, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Còn Bùi Tịch đâu?

 

“Cô nương tỉnh rồi!”

 

“Đa tạ nương đã cứu tất cả chúng ta.”

 

“Đúng vậy, tên ma đầu đó suýt nữa khiến cả thế giới chôn cùng hắn. Tội ác ngập trời! May nhờ nương đã dùng Thần Khí vào thời khắc cuối cùng để cứu chúng tôi.”

 

“???”

 

Không phải chứ, sao bọn họ lại nghĩ như vậy?

 

“Bùi Tịch đâu rồi?”

 

“Cô nương, tên ma đầu Bùi Tịch đã hóa thành tro bụi rồi.”

 

“Hắn ra biết bao chuyện tàn ác, c.h.ế.t là đáng.”

 

“...”

 

Đã chết?

 

Sao có thể?

 

Làm sao Bùi Tịch có thể c.h.ế.t được?

 

Mọi người ở đây đều sống lại, vậy sao chỉ riêng hắn phải chết?

 

Hắn là người luôn tính toán chu toàn, là một Ma tộc có đến tám trăm cái tâm kế. Hắn còn biết trước phải đi tìm Thần Khí… sao có thể dễ dàng c.h.ế.t như vậy được chứ?

 

“Cô nương? Cô nương?”

 

Ta nhìn nhóm người trước mặt, bọn họ dường như đều đang vui mừng vì sự biến mất của Bùi Tịch. Rõ ràng trước kia, họ từng xem hắn là chủ nhân của Ma tộc…

 

Bùi Tịch đúng là không thể xem là người tốt, tất cả những điều tốt đẹp nhất, hắn đều dành cho ta.

 

“Đừng nói nữa.”

 

Mọi người xung quanh dường như lúc này mới nhớ ra mối quan hệ giữa ta và Bùi Tịch, nên lần lượt im lặng.

 

Một người thuộc tộc Tinh Linh chậm rãi lên tiếng: “Nếu nương không chê, có thể về sống cùng chúng ta ở Tinh Linh tộc…”

 

“Tiên tộc cũng rất hoan nghênh nương.”

 

“…”

 

“Ta sẽ không đi đâu cả. Người cứu các người không phải ta, mà là Bùi Tịch. Thần Khí cũng là do hắn tìm được. Nếu muốn cảm ơn, thì nên cảm ơn hắn.”

 

Nói xong, ta xoay người bước vào phòng, ta phải rõ mọi chuyện. Hệ thống nhất định sẽ có cách.

 

Sau khi đóng cửa lại, đợi tiếng bên ngoài dần yên ắng, ta bắt đầu gọi hệ thống. Nhưng gọi mãi, hệ thống vẫn không có bất kỳ phản hồi nào.

 

Ta lấy ra tất cả những kỳ trân dị bảo mà trước kia Bùi Tịch đã tìm cho ta, cố gắng xem có cách nào cứu được hắn không. Nhưng dù lật tung từng món một, ta vẫn không tìm được biện pháp nào.

 

Tất cả đồ vật trong phòng đều do Bùi Tịch đặt riêng cho ta. Chỉ cần nhìn thấy chúng, lòng ta lại không kìm được mà nhớ đến hắn, trong lòng có chút đau xót.

 

Ta vẫn không tin hắn đã chết. Với một người tính toán sâu xa như hắn, sao có thể không chuẩn bị đường lui cho chính mình? Ta không tin… chỉ là bây giờ ta không tìm thấy hắn.

 

“Đừng khóc nữa, ta sắp bị phiền đến c.h.ế.t rồi.”

 

Âm thanh bất ngờ vang lên khiến trong lòng ta bừng lên tia hy vọng: “Hệ thống? Là ngươi sao? Ngươi có cách nào không?”

 

Giọng nói cơ giới của hệ thống vang lên, mang theo vẻ bực bội khó hiểu:

“Ta không có cách! Hắn thật sự đã c.h.ế.t rồi! Ta đến chỉ để hỏi ngươi có muốn quay về không. Bị phiền đến mức muốn phát điên rồi!”

 

Nó thật sự rất cáu kỉnh.

 

“...”

 

Khoan đã… không đúng. Hệ thống chẳng phải chỉ là một cỗ máy thôi sao?

Máy móc… cũng biết nổi giận sao?

 

Ta còn chưa kịp nói gì, hệ thống đã lên tiếng lần nữa, giọng điệu nghe có vẻ hơi miễn cưỡng:

“Xin lỗi… Thế giới đang trong quá trình tái thiết, ta có quá nhiều việc phải xử lý nên thái độ không được tốt.”

 

Ta: “???”

 

Đột nhiên, ta chợt nghĩ ra một khả năng, tuy rất khó tin, nếu là Bùi Tịch… với tính cách của hắn, chuyện gì mà hắn không được?

 

Ta vội lau nước mắt, cố tỏ ra vui vẻ, như mình chẳng còn bận tâm gì nữa:

“Thật sao? Vậy là ta đã hoàn thành công lược rồi à? Ta thực sự có thể quay về thế giới ban đầu sao?”

 

Hệ thống ngập ngừng vài giây: “Ngươi… có vẻ rất vui?”

 

“Đúng vậy chứ sao! Cuối cùng cũng có thể rời khỏi cái nơi quái quỷ này rồi!”

 

“Ngươi… không định cứu Bùi Tịch sao?”

 

“Ngươi chẳng phải vừa nói hắn đã c.h.ế.t rồi à? Ngay cả ngươi còn không có cách, thì ta có thể được gì?”

 

Hệ thống: “…”

 

Ta nghe thấy âm thanh “xèo xèo” như dòng điện từ hệ thống, trong lòng bắt đầu cảm thấy nghi hoặc.

 

Nghĩ đến khả năng có người đang nghe được suy nghĩ của ta, ta cố tưởng tượng vài cảnh thật sống trong đầu để diễn cho đạt.

 

“Đưa ta về đi, nơi này chẳng có gì thú vị cả. Về rồi ta còn có thể đi tìm mấy chàng đẹp trai. Ta xinh đẹp như vậy, trước kia bận bịu công việc suốt, nghĩ lại thấy tiếc ghê, cũng để dành được không ít tiền, biết đâu còn có thể nuôi vài ‘cún con’, mấy cậu trai trẻ cũng được.”

 

Lại một lần nữa vang lên tiếng điện “xèo xèo”, khoảng nửa phút sau, hệ thống mới lên tiếng:

 

“Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa? Nếu quay về rồi thì sẽ không bao giờ có thể trở lại nơi này nữa.”

 

Nếu ta không nghe lầm… thì giọng nó hình như đang vui vẻ khi thấy ta gặp chuyện.

 

“Ta suy nghĩ kỹ rồi. Cái nơi quái quỷ này, ai thích ở thì cứ ở!”

 

“Được, nếu ngươi đã quyết như vậy, thì hệ thống ta sẽ lập tức thực hiện…”

 

Hệ thống bỗng nhiên ngưng bặt.

 

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, một đôi tay to bất ngờ vòng qua ôm lấy eo ta.

Một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau, lạnh nhạt đầy trêu chọc:

 

“Ai vừa rồi còn khóc lóc nói thích ta, bảo không đi nữa mà muốn ở lại? Kẻ lừa đảo.” 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...