【 Nữ phụ, đừng bỏ qua nam phụ cấm dục này, tin tôi đi, cứ thử mập mờ với ta xem,
đảm bảo sẽ không phải tới Ai Cập nhổ cỏ đâu! 】
*Không phải tới Ai Cập nhổ cỏ: Ý chỉ không phải hối hận
Tôi không hiểu nội dung lắm...
Nhưng họ đúng, Hoắc Lẫm cũng phải chịu nỗi đau như tôi.
Như mới công bằng.
Cuối cùng, tôi bịa ra một lý do vụng về là mình và Hoắc Lẫm cãi nhau, không có nhà để về,
cuối cùng thành công lấy địa chỉ nhà Bùi Diễn.
Tôi đến cửa hàng tiện lợi dưới lầu nhà , uống vài chai rượu để lấy can đảm.
Nhưng khi bước lên cầu thang, tôi lại bước hụt, xui xẻo bị trẹo chân.
Đầu óc choáng váng, chân lại đau, tôi bực bội bấm chuông cửa.
Khoảnh khắc Bùi Diễn mở cửa ra, tôi tủi thân giơ tay về phía .
“Sư huynh, chân em đau quá.”
Vẻ mặt Bùi Diễn tràn đầy kinh ngạc, vô thức đỡ lấy tôi. Mùi gỗ tuyết tùng thanh mát thoang thoảng bao trùm lấy tôi.
Anh hơi gượng gạo dìu tôi ngồi xuống ghế sofa, lại lấy thuốc mỡ từ trong ngăn kéo ra, rồi
ngồi xổm xuống trước mặt tôi.
“Em uống rượu à?”
Bùi Diễn cau mày, vén chân tôi lên đặt lên đùi , cảm giác dưới chân vừa cứng vừa nóng.
“Em chỉ uống một chút thôi.”
Tôi ngẩng đầu , trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất.
Thảo nào mọi người đều gọi sư huynh là “đóa hoa cao lãnh”. Gương mặt góc cạnh, ngũ quan thanh tú, dáng người lại có tỷ lệ vàng, từ đùi đến đầu
gối mà dài như ...
“...Đừng nhúc nhích.” Giọng Bùi Diễn trầm thấp, bàn tay to của giữ chặt lấy chân tôi, nhẹ nhàng xoa bóp. Hơi ấm từ lòng bàn tay khiến tôi khẽ run rẩy, vô thức cuộn tròn ngón chân lại, tim cũng
lỡ mất một nhịp. Những bình luận im lặng nãy giờ chợt trồi lên: 【 Không phải đâu người em, chỉ sờ chân thôi mà đã... Thôi, tôi cũng không muốn
nữa. 】
【 Thôi đi, một người đẹp lạnh lùng như nữ phụ đột nhiên nũng, ai mà chịu nổi! Hơn nữa
thắt lưng của ấy đã lỏng ra từ lúc vào cửa, lộ ra chiếc váy ngủ hai dây bên trong... 】
【 Tuyệt phẩm, mờ ám quá đi, mẹ nó, món ăn này tôi có thể ăn ngấu ăn nghiến! 】
Tôi liếc hình ảnh phản chiếu của mình trên màn hình TV, gương mặt đỏ ửng, ánh mắt mê ly. Giống như một đóa hồng đẫm sương sớm, quyến rũ đến mức khiến người ta muốn ngắt lấy. …
Bùi Diễn đi dép lê cho tôi, khi chuẩn bị đứng dậy, tôi lại ấn vai , kề sát mặt tới gần. Nhưng vào giây phút cuối cùng, Bùi Diễn lại quay mặt đi, khiến nụ hôn của tôi chỉ phớt qua
khóe môi . Trong lòng tôi dâng lên một loại cảm giác xấu hổ tột độ. Tôi vùi đầu vào vai Bùi Diễn, nghẹn
ngào :
“Tại sao lại tránh em?” Bùi Diễn im lặng một lúc: “Anh tránh em là vì em say, không muốn ngày mai khi em tỉnh
dậy sẽ thấy hối hận.”
“... Em có thể cho biết đã có chuyện gì xảy ra không?” Tôi kéo dài khoảng cách, ngượng ngùng : “Xin lỗi sư huynh, Hoắc Lẫm ngoại ... Là em
nhất thời , em không nên kéo vào chuyện này.” Bùi Diễn khẽ thở dài, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt tôi.
“Đừng khóc nữa, em khóc khiến tim tan nát.”
“... Gì cơ?” Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, bất ngờ lại chạm phải đôi mắt đen sâu thẳm của Bùi Diễn. Trong đó có sự quyến luyến và thương rất rõ ràng.
“Thanh Thu, mười người đàn ông thì có tới chín người phải say mê em, người còn lại là bị mù, đừng vì kẻ mù mà nghi ngờ bản thân, ta không xứng.”
“Em thông minh, xinh đẹp, lương thiện, là xuất sắc tới không thể xuất sắc hơn.” Chúng tôi chỉ cách nhau một khoảng rộng chừng ngón tay. Giọng của Bùi Diễn trầm ấm khàn khàn, những lời dịu dàng của không ngừng lọt vào
tai tôi. Khiến toàn thân tôi mềm nhũn. Tôi hoảng hốt muốn đứng dậy, Bùi Diễn lại đưa tay ra, ôm chặt tôi vào lòng.
“Anh muốn có em, càng muốn có của em.”
“Rời xa ta, về phía , không?”
... Máy sưởi trong phòng rất ấm áp, cộng thêm hơi men, khiến tôi càng lúc càng choáng váng. Còn chưa kịp nghe hết những lời thì thầm của Bùi Diễn, ý thức của tôi đã dần trở nên mơ hồ. Trong lúc mơ màng, tôi nghe thấy một tiếng thở dài khe khẽ. Tiếp đó là cảm giác mất trọng lực, trong lúc hơi thở giao hòa, tôi chìm vào trong chiếc giường mềm mại. Trước khi tôi chìm vào giấc ngủ, có ai đó đã đặt lên trán tôi một nụ hôn nhẹ nhàng mà lại
thành kính. …
Đúng là không nên đưa ra bất kỳ quyết định gì vào lúc đêm khuya hay trong khi say rượu, câu này quả thật không sai. Ngay khi tỉnh lại, tôi đã hận không thể tự tát mình hai cái, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng may mắn vì Bùi Diễn có ca trực vào buổi sáng. Nhưng ngay sau đó, nỗi đau đớn tột cùng do bị Hoắc Lẫm phản bội lại ập đến, đè nặng khiến
tôi gần như nghẹt thở. Những dòng bình luận lại xuất hiện: 【 Khó thật, chẳng lẽ các tác giả nữ tần đều có quy tắc ngầm, nhất định phải sắp xếp một người đàn ông xuất hiện thì nữ phụ mới có thể lại cuộc đời sao? 】
【 Đừng phán xét phụ nữ, nam chính đã ngoại rồi, chẳng lẽ nữ phụ còn phải giữ gìn
trinh tiết vì ta sao? Hơn nữa tối qua đến cả hôn còn chưa thành. 】
【 Hôn nhân thất bại không có nghĩa là nữ phụ phải tuyệt đoạn ái, từ đó sống độc một mình đúng không? Chẳng lẽ nữ phụ còn phải thủ tiết cho nam chính? 】
Bạn thấy sao?