Trên đường cùng chồng lái xe về nhà, đột nhiên có một người phụ nữ ăn mặc lòe loẹt chặn xe chúng tôi lại.
Cô ta đập cửa kính xe, tức giận bắt tôi xuống xe.
Tôi còn đang mơ hồ chưa hiểu chuyện gì thì thấy chồng tôi bước xuống, ôm lấy ta dỗ dành:
“Ngoan, đừng loạn nữa. Anh không phải cố ý không nghe máy em, chỉ là hôm nay bận tiệc gia đình thôi.”
Tim tôi nhói lên. Tôi mở cửa xe định bước xuống thì ta lại thừa lúc trống tay đẩy tôi ép trở lại ghế phụ:
“Đừng ra! Không dọa ấy!”
Người phụ nữ kia giơ tay chỉ thẳng vào mặt tôi, gào thét:
“Đồ tiện nhân! Chỉ có mình mới ở bên Trình Trạch chắc? Sao cứ bám chặt lấy ấy như thế!”
“Lần sau dám không cho ấy nghe điện thoại của tôi, tôi x énát cái mặt !”
Tôi, vợ cả đường đường chính chính, lại bị Châu Trình Trạch nhốt chặt trong ghế phụ, trông chẳng khác gì một kẻ thứ ba không thể lộ sáng.
Như sét đánh ngang tai, tôi không ngờ rằng sau ba năm phải sang nước ngoài chữa trị vì băng huyết khi sinh, vừa mới hồi phục trở về thì tiểu tam lại ngang nhiên diễn vai chính thất, đứng trước mặt tôi hống hách.
Châu Trình Trạch bỏ mặc tôi và chiếc xe giữa đường, còn bế ta như bế bà tổ rồi rời đi.
Tôi vừa tra toàn bộ thông tin về người phụ nữ ấy thì điện thoại đã reo:
“Đừng tưởng lấy chuyện ly hôn ra ép Trình Trạch cắt đứt với tôi. Tôi cho biết, đồ ngốc, tôi chẳng quan tâm ta có ly hôn hay không đâu!”
“Danh phận đối với tôi chỉ là gánh nặng. Dù sao thì con riêng cũng có quyền thừa kế. Tiền và cảm của ấy đều ở chỗ tôi.”
Tiền của ta sao?
Thật thú vị, tiểu tam!
Vậy thì, ta chơi một ván lớn đi!
1
“Chỉ có loại đàn bà nông cạn như mới coi trọng cái danh phận ấy thôi!”
“Bây giờ tôi nhường danh phận đó cho , ngoan ngoãn một chút, đừng xen vào chuyện cảm giữa tôi với Trình Trạch nữa.”
Thẩm Nhu Nhu tiếp tục lên giọng, hoàn toàn không giống dáng vẻ của một kẻ thứ ba, mà ngược lại còn hùng hổ như chính thất đang cảnh cáo tôi.
Cô ta có thể ngang ngược như , suy cho cùng cũng là nhờ Châu Trình Trạch cho ta chỗ dựa.
Ngực tôi như bốc lên một ngọn lửa, siết chặt điện thoại:
“Nếu thật sự có bản lĩnh, đã chẳng phải đến trước mặt tôi trò hề như con hề nhảy nhót!”
“Còn nữa, Thẩm Tam, danh phận của tôi không phải nhường cho, mà cho dù có quỳ trời lạy đất cũng không có . Thứ mà không coi trọng, nghĩ tôi sẽ để tâm chắc?”
Chỉ một tiếng “Thẩm Tam” đã chọc giận ta, Nhu Nhu tức tối ném lại câu:
“Cô sẽ phải trả giá cho những lời này, tôi sẽ cho thấy chồng tôi nhiều đến mức nào!”
“Cạch” một tiếng, ta dập máy.
Tôi cứng đờ cầm điện thoại ngồi trong phòng thật lâu, tất cả như một cơn ác mộng ập đến không báo trước.
Nếu không phải chính miệng người phụ nữ đó đến chuyện, tôi sao có thể tin người đàn ông từng thề sống chet không rời, Châu Trình Trạch, lại ngoại .
Thật khó tưởng tượng, người chồng từng bất chấp tất cả, thậm chí hao hết gia sản để đưa tôi sang nước ngoài điều trị tốt nhất, lại có ngày phản bội tôi.
Tôi nhắn tin cho luật sư Bùi Triết Chi, người mà cha tôi lúc sinh thời tin tưởng nhất:
“Tôi muốn thủ tục phong tỏa tài sản, giúp tôi tra sổ sách của Châu Trình Trạch, ta ngoại rồi.”
Quyết định ấy như xé tôi ra đôi, nghẹt thở đến đau đớn.
Châu Trình Trạch cuối cùng cũng trở về. Anh ngồi trước mặt tôi, dáng vẻ trầm lặng như một kẻ phạm lỗi không còn cách nào biện hộ.
Tôi thật lâu, trong đầu lại hiện lên hình ảnh năm mười tám, đứng bên vệ đường, hái một bó hoa dại trao cho tôi, ngây ngô:
“Anh sẽ luôn tặng hoa Lâm Thiển, nghĩa là sẽ mãi mãi Lâm Thiển nồng nhiệt.”
Cơn đau nhói tim khiến tôi muốn phát điên, mắt dần đỏ hoe.
Có lẽ thấy tôi khóc, ánh mắt thoáng bối rối, căng thẳng, cuối cùng mở miệng:
“Là có lỗi với em, xin lỗi.”
Một câu nặng nề, chỉ dám thẳng mắt tôi một giây rồi cúi đầu, chột dạ áy náy.
“Đây là tất cả lời giải thích của với tôi sao?”
Tôi giả vờ bình tĩnh, vẫn không kìm giọng nghẹn ngào, mắt ngấn lệ run run.
“ Nhu Nhu không cần danh phận, sẽ cố gắng cân bằng tốt mối quan hệ giữa hai người.”
2
Câu ấy khiến tôi tức đến nghẹt thở.
Anh ta dám nghĩ đến chuyện một chồng hai vợ?!
Tôi cắn môi, dẫu có điên cuồng cũng vô ích khi không , cố gắng trấn tĩnh để :
“Chúng ta ly hôn đi, tôi thành toàn cho các người.”
Anh ngẩng đầu, ánh mắt đầy kiên định, như thể ly hôn là điều không thể:
“Anh đã cưới em thì sẽ có trách nhiệm với em cả đời.”
“Hơn nữa, vì sinh con cho mà em khó sinh dẫn đến bại liệt ba năm, sẽ dùng cả đời để bù đắp cho em. Chỉ mong em đừng khó Nhu Nhu.”
Bạn thấy sao?