1
Sau chuyến công tác trở về, tôi xin nghỉ phép để đến bệnh viện khám.
Lý do là vì một tháng rồi mà dì cả vẫn chưa ghé thăm.
Ngồi trong phòng khám, bác sĩ nam đối diện cúi đầu ghi chép.
Ánh nắng xuyên qua tán cây xanh mướt, rơi xuống chiếc áo blouse trắng tối giản của ta, phối với cổ áo sơ mi thẳng thớm không chút nếp nhăn cùng chiếc cà vạt ngay ngắn, cả người toát lên vẻ lạnh lùng, cấm dục.
Không gian yên ắng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng bút di chuyển trên giấy.
Anh ta ngồi thẳng trước máy tính, thân hình cao lớn che khuất ánh sáng hắt vào từ cửa sổ, tạo nên một đường viền sắc nét nổi bật bờ vai rộng và vòng eo thon.
“Có chuyện gì?”
Anh ta cúi đầu, giọng mang theo sự chuyên nghiệp và điềm tĩnh.
Tôi thu lại ánh mắt vừa vô thức dừng trên tay ta, căng thẳng ngồi thẳng lưng, cắn răng đáp:
“À… tôi trễ kinh một tháng rồi, thỉnh thoảng còn đau quặn bụng… Không biết có phải mắc bệnh phụ khoa gì không?”
Anh ta bỗng nhiên ngước mắt tôi qua gọng kính.
Hàng chân mày sắc nét ẩn sau tròng kính, sống mũi cao thẳng, bên dưới là đôi môi mỏng giờ đang mím chặt.
Dường như ta không hề ưa nổi một bệnh nhân xui xẻo như tôi.
“Ngoài tôi ra, còn người đàn ông nào khác không?”
Tôi sững lại một giây, mới nhận ra người bác sĩ nam trông lịch sự chỉn chu trước mặt này đang trêu ghẹo tôi!
Cách bắt chuyện có vô số, lợi dụng công việc để trêu chọc phụ nữ đã có chồng, đúng là mất điểm quá đi!
Tôi tức giận bật dậy, vừa xấu hổ vừa phẫn nộ: “Anh là ai chứ! Nói chuyện với bệnh nhân kiểu gì ?!”
Đầu bút máy của ta khựng lại một thoáng, rồi đẩy gọng kính lên, chính thức ngẩng đầu, điềm nhiên đáp: “Chồng em, không nhận ra à?”
Tôi lập tức bật dậy, giật lấy chiếc túi đeo nhỏ, mặt đỏ bừng: “Tôi có chồng rồi! Anh đừng linh tinh!”
Chỉ mới một tháng trước, tôi vừa nhận giấy đăng ký kết hôn.
Ai mà ngờ ta lại đặt nắp bút xuống, khoanh tay tựa lưng vào ghế xoay, dùng ánh mắt bình tĩnh mà quan sát tôi.
Ánh mắt ta thản nhiên, còn lộ ra một chút vẻ thích thú như đang chờ xem trò vui.
Giọng tôi yếu hẳn đi, lắp bắp dọa nạt: “Cẩn thận… cẩn thận tôi sẽ… khiếu nại đó—”
Còn chưa dứt lời, ánh mắt tôi bỗng lướt qua một tấm ảnh đặt ở góc bàn ta, liền lập tức nghẹn lại.
Đó là một bức ảnh cưới phóng to.
Trong ảnh, tôi rạng rỡ như một bông hoa, còn bên cạnh, chính là vị bác sĩ mặt lạnh trước mặt.
Đệt…
Tôi mà quên mất luôn người chồng vừa cưới cách đây một tháng!
2
Chuyện kết hôn này, thực sự rất đột ngột.
Tôi là một tác giả truyện tranh thiếu nữ có chút danh tiếng, đã ký hợp đồng với công ty quản lý, thường xuyên đi khắp nơi tìm cảm hứng sáng tác.
Kết hôn là do nghe theo sắp xếp của cha mẹ.
Chỉ nhớ rằng chồng tôi việc trong bệnh viện, lớn hơn tôi bốn tuổi, tính cách tốt, biết chăm lo gia đình.
Cha mẹ tôi luôn có mắt người, nên tôi nhắm mắt đưa chân đi nhận giấy đăng ký kết hôn.
Ngày hôm sau tôi lập tức đi tỉnh khác lấy tư liệu, một tháng sau mới quay về.
Hiện tại, tiệc cưới vẫn chưa tổ chức.
Lúc này, trong phòng khám im phăng phắc.
Người đàn ông bị tôi vô “bỏ rơi” suốt một tháng đang ngồi đối diện.
Tôi siết chặt hai tay, giống hệt một đứa trẻ phạm lỗi, đứng im thin thít trước mặt ta, ấp úng: “Chồng ơi…”
Thì ra ta là bác sĩ phụ khoa.
Sớm biết ta ở bệnh viện này, tôi đã liên lạc trước rồi.
Giờ lại xảy ra chuyện hiểu lầm này, xấu hổ quá đi mất…
Vừa nãy tôi còn chằm chằm ta phải không? Anh ta có khi nào tưởng tôi là kiểu người ra đường cứ thấy trai đẹp là ngắm không nhỉ?
Ánh mắt của Giang Nghiễn Văn ẩn chứa sức ép, dường như đang chờ tôi giải thích.
Đúng lúc này, cửa phòng khám bị bảo vệ đẩy mạnh ra: “Bác sĩ Giang, ai muốn khiếu nại ?”
Anh ta khẽ nheo mắt, tôi nửa nửa không, như thể đang : Không phải muốn khiếu nại sao? Đi đi chứ.
Aaaaa… o(╥﹏╥)o
Tôi chỉ muốn độn thổ, che mặt cúi đầu xin lỗi trong ánh mắt sững sờ của bác bảo vệ.
“Xin lỗi… Anh ấy là chồng tôi… Tôi không nhận ra.”
3
Khi tôi bước ra khỏi cổng bệnh viện, trời đã xế chiều.
Sau khi kiểm tra xong, Giang Nghiễn Văn giúp tôi kéo vali đi phía trước.
Mẹ tôi nghe xong chuyện vừa rồi liền mắng tôi qua điện thoại:
“Vừa cưới xong đã bỏ đi công tác, con độc thân luôn đi cho rồi! Suốt ngày kiếm tiền kiếm tiền, kiếm nhiều thế gì? Con nghĩ con nít có thể từ kẽ đá chui ra chắc?!”
Tôi chột dạ Giang Nghiễn Văn, vội che ống nghe: “Mẹ đừng mắng nữa! Con căng thẳng lắm rồi!”
“Đó là chồng con, căng thẳng cái gì! Tối nay chủ một chút, cuối năm nay mẹ phải có cháu bế.”
Tôi cũng không phản đối chuyện có con, ít nhất phải chờ ấy tha thứ cho tôi đã chứ…
Chưa gì đã bỏ đi một tháng, mới về còn định khiếu nại người ta, tối nay lại định ra tay trước… chẳng phải mất hết liêm sỉ sao?
Huống hồ, một người đẹp trai có tỷ lệ ngoái cao như ấy, ai biết có khi nào chỉ xem tôi như bia đỡ đạn? Làm gì có chuyện muốn thật sự sống chung với tôi dưới một mái nhà?
Đột nhiên, Giang Nghiễn Văn quay đầu tôi, hỏi: “Muốn ăn gì?”
Tôi hoảng quá vội cúp máy, ngoan ngoãn đáp: “Tôi muốn về nhà… ăn cơm nấu.”
Nói xong liền hối hận, chỉ muốn cắn đứt lưỡi mình.
Quan hệ giữa tôi và ta là gì chứ… về nhà nào? Ăn cơm ai nấu?
Giang Nghiễn Văn khẽ nhướng mày, tựa như bất ngờ, sau đó bật : “Được, lên xe đi.”
Căn hộ tân hôn là do Giang Nghiễn Văn mua, tôi thậm chí còn chưa từng ghé qua.
Giờ đang đúng giờ cao điểm tan tầm, đường phố bắt đầu tắc nghẽn, ấy chỉ tập trung lái xe, không có ý định bắt chuyện với tôi.
Bất ngờ, tôi nhận tin nhắn thúc giục bản thảo từ cấp trên.
Sếp: “Bạch Tiểu Kiều, nhà người ta đã đăng trailer đến trước mặt tôi rồi, mau chóng nộp bản vẽ bìa nhân vật nam chính đi. Dù thế nào cũng không thể thua!”
Tên thật của tôi là Bạch Kiều, còn Bạch Tiểu Kiều là bút danh.
Với phong cách vẽ táo bạo, tôi đã thu hút không ít người hâm mộ. Nhân vật nam thần trong truyện của tôi thậm chí còn thích trên cả thị trường quốc tế.
Tôi bất lực nhắn lại:
Tôi: “Sếp ơi, tôi hoàn toàn không có cảm hứng vẽ nam chính lần này… tôi không muốn vẽ một mẫu nhân vật cứ lặp đi lặp lại nữa.”
Sau vài giây, sếp gửi một tin nhắn thoại.
Không cảnh giác, tôi liền bấm mở.
Giọng khàn khàn đặc trưng của sếp vang lên:
“Lấy chồng ra mẫu đi! Nhìn cho kỹ mà học hỏi, vẽ cho fan sướng mắt! Cô từng rồi còn gì? Nếu lấy chồng, sẽ vắt kiệt giá trị của chồng để kiếm tiền mà!”
Tôi vội vàng nhấn dừng phát, màn hình điện thoại bỗng nhiên đứng im, không phản hồi.
Mọi tiếng còi xe ồn ào trên đường dường như cùng lúc im bặt.
Bên trong xe yên tĩnh đến đáng sợ.
Tôi cứng ngắc quay đầu, thấy Giang Nghiễn Văn vẫn đang chăm lái xe.
Gọng kính trên mũi ấy trễ xuống một chút, gương mặt tuấn tú, từng đường nét tinh tế hiện lên rõ ràng dưới ánh đèn đường.
Ngón tay thon dài của ấy gõ nhịp nhẹ nhàng trên vô lăng, đôi mắt vẫn dửng dưng dòng xe phía trước, khóe môi khẽ nhếch lên nụ mơ hồ.
Là… nhạo!
Không chỉ nghe thấy, mà ấy còn hiểu hết!
Một luồng hơi nóng vừa xấu hổ vừa giận dỗi lan khắp mặt tôi, cuối cùng lan rộng khắp cả xe.
Đột nhiên, Giang Nghiễn Văn đưa tay giật nhẹ cà vạt, cởi cúc áo đầu tiên của chiếc sơ mi.
Lộ ra phần xương quai xanh rắn rỏi cùng đường nét cổ dài tinh tế.
Không khí trong xe trở nên nóng bức lạ thường.
Tôi khô khốc nuốt nước bọt, cảm thấy ánh chiều tà chiếu xuống chiếc váy đen của tôi, mang đến một cảm giác ngưa ngứa kỳ lạ.
“Nhìn đủ chưa?”
Anh ấy đột nhiên cất giọng, kéo tôi ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn loạn.
Tôi chớp mắt, cắn răng giải thích: “Tôi là tác giả truyện tranh…”
“Ừ, tôi biết.”
Giang Nghiễn Văn đáp lời, giọng điềm nhiên như không có chuyện gì.
Trên ngón áp út của ấy, chiếc nhẫn bạch kim mà tôi đã chọn bừa trong ngày kết hôn lấp lánh dưới ánh đèn xe.
Còn tay tôi… trống trơn.
Hình như lúc đó tôi cảm thấy nó hơi chật, nên đã cất đi rồi.
Giữa bầu không khí ngột ngạt này, tôi vội vã lên tiếng:
“Nhân vật nam chính của tôi đều là tự nghĩ ra! Không hề dựa vào người thật…”
Anh ấy khẽ ho một tiếng, nghiêng đầu sang một bên, thản nhiên :
“Ừ, tôi có xem rồi. Cấu trúc cơ thể… rất hoàn mỹ.”
Tôi nghẹn lời.
Cấu trúc cơ thể?
Chắc ấy đang về những bức tranh đầy cơ bắp mà tôi vẽ trong truyện tranh của mình.
Dù khuôn mặt Giang Nghiễn Văn không có biểu cảm gì đặc biệt, tôi vẫn tinh ý nhận ra trong ánh mắt ấy có một chút bất lực cùng với chút trêu chọc.
Anh ta còn dám nhạo tôi?!
Không phải bác sĩ rất bận rộn sao?
Sao có thời gian đọc truyện tranh chứ?!
Tôi quyết định ngậm miệng, lặng lẽ đếm ngược thời gian.
Sau một quãng chờ đợi dài đằng đẵng, cuối cùng xe cũng thoát khỏi dòng xe cộ, chạy vào một khu chung cư cao cấp.
Xung quanh là hàng cây xanh tươi, môi trường yên tĩnh, xa xa còn có một đài phun nước.
Tôi xuống xe, làn gió chiều nhẹ nhàng lướt qua không thể xua tan cái lạnh trong lòng tôi.
Tôi lẽo đẽo theo sau Giang Nghiễn Văn, mỗi bước chân như giẫm lên dao sắc.
Không thể phủ nhận, ấy thực sự là một người đàn ông hoàn hảo.
Học thức cao, xuất thân tốt.
Nhưng tôi đã độc thân nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên tôi ở qua đêm tại nhà một người đàn ông xa lạ.
Bạn thấy sao?