Chồng Đem Lòng Yêu [...] – Chương 7

26

Tôi không biết hồi học cấp ba mình từng lọt vào mắt ai.

Tôi cũng không biết,người thầy toán cao cấp có tiếng, lúc nào cũng tỏ ra hiền hòa với tôi, lại là một kẻ chuyên sàm sỡ học sinh, tái phạm nhiều lần.

Hắn từng ra tay với không ít nữ sinh, chưa từng phải chịu bất kỳ báo ứng nào.

Bởi vì hắn có người chống lưng, quyền lực bao trùm.

Anh tôi phát hiện tôi trở thành con mồi của hắn, là vào một lần giao bài tập muộn lên văn phòng.

Anh thấy hắn cầm tấm ảnh tôi trong sổ điểm danh, tùy tiện hôn loạn lên đó.

“Thấy cảnh đó, lúc kịp phản ứng lại…”

“Anh đã đạp lão ta ngã xuống đất.”

Khói mù trong suối nước nóng tan ra thành từng gợn sóng.

Anh ôm tôi vào lòng, vừa ôm vừa kể bâng quơ.

“Anh chắc đã vào mặt hắn không ít cú, mà hắn chẳng né.

Hắn chỉ , rồi : ‘Tần Tinh, em mày…’

Anh sẽ báo cảnh sát, hắn lại khẩy trước mặt .

Anh chưa từng gặp kẻ nào biến thái và súc sinh như hắn.

Hắn , kể cả sau khi ra tù, hắn vẫn sẽ ra tay với em,vì hắn đã để mắt tới em rồi.

Anh cầm gạt tàn đập vào đầu hắn ba cái.

Nhưng hắn không chết, hôm sau vẫn quấn băng lên lớp như thường.

Từ hôm đó, như sống trong địa ngục.

Ánh mắt hôm đó của hắn tuyệt đối không giống dối, mà như rắn độc đã nhắm trúng con mồi.

Từ đó trở đi, đầu óc toàn là cảnh em bị hắn cưỡng hiếp, lúc nào cũng cảnh giác theo từng cử của em, sợ em bị hắn gọi lên văn phòng.

Đến cả khi ngủ, cũng nghĩ cách sao để hắn.

Anh mất ngủ, điều tra hắn từng đêm.

Cho tới một hôm, tìm tài khoản mạng xã hội của hắn.

Hắn đăng bài trên vài diễn đàn phi pháp, phát hiện tên biến thái này mắc bệnh cuồng trinh tiết nghiêm trọng, chỉ thích những trẻ, chưa từng quan hệ.

Mái tóc dài của tôi trôi lơ lửng trong nước,uốn lượn như dải lụa.

Tôi cúi mắt, khẽ gỡ từng lọn tóc của tôi, giọng điệu phẳng lặng như mặt nước giếng, thuật lại sự thật khiến tôi chấn .

“Biết sở thích bệnh hoạn của hắn, đã nghĩ suốt một đêm.

Hắn thích trinh nữ, thì sẽ khiến con mồi của hắn không còn là trinh nữ nữa.”

“Hôm đó, thật ra hắn đang ghi chép dụng cụ ở phòng thể chất, cố dẫn em tới đó,chỉ để cho hắn thấy.”

Chả trách khi đó, chỉ lo hôn tôi điên cuồng, tôi hoảng sợ chống cự.

Nhưng phần bên dưới — nơi hắn không thấy — chẳng gì cả.

“Nhưng tên biến thái đó đâu dễ bị qua mặt, hắn hoàn toàn có thể nghĩ lừa hắn.”

“Vì …”

“Vì cố ý để bố thấy chuyện đó với ảnh của em, để bố tới trường bắt tại trận, giả điên giả dại như thể cưỡng bức em, rồi ầm lên ở trường, để mang tiếng là kẻ thèm khát chính em mình.”

Tôi tiếp lời .

Anh ngồi đối diện, bình thản tôi.

Mỉm .

“Anh phải trở thành một kẻ còn biến thái hơn cả hắn,

để hắn thật sự tin rằng em đã bị vấy bẩn.”

“Có phải cách này rất ngu không?”

“Ừ.”

Tôi gật đầu.

“Đồ ngốc.”

“Anh thật nhé, lúc đó mà em để thật rồi,thì cũng đừng nghĩ sự phản kháng về mặt sinh lý là vì em không thích .

Nếu ngay trước mặt tên biến thái đó…”

Chưa kịp hết câu, đã chặn môi tôi lại.

Giữa làn sương mờ,tôi nắm chặt vạt áo .

Bỗng thấy đau —là khẽ cắn vào khóe môi tôi.

“Vậy nên, giờ em vẫn chưa hiểu sao?”

“Anh em bằng thứ cảm thế nào?”

“Ngôi sao của , nếu trên đời này có thần linh,

thì chắc chắn người sẽ trừng vì đã điều không nên nhất.

Anh là một kẻ súc sinh hoàn toàn.”

Ngón tay tìm tới lòng bàn tay tôi, rồi từ từ siết chặt.

“Nhưng Tinh Tinh, em ráng chịu thêm chút nữa.

Anh rất nhanh thôi… sẽ nhận sự trừng của thần linh.”

Nhưng không biết, tôi đã chẳng còn chống cự sự chạm vào của nữa.

Từ lâu rồi.

27

Sau đó, đưa tôi đi xem cực quang ở Murmansk.

Chúng tôi hôn nhau giữa cánh đồng oải hương ở Provence.

Ở chân núi Kilimanjaro, cùng vuốt ve một con báo.

Chúng tôi đi qua rất nhiều nơi — nhiều đến mức từng giây ở đó còn rực rỡ hơn cả cuộc đời trước của tôi.

Cuối cùng, khi lại danh sách những ước nguyện tôi viết từ thuở thiếu thời, chỉ còn một điều chưa thực hiện.

Trước khi đến điểm cuối cùng, chúng tôi dừng chân ở một nhà trọ nhỏ.

Tần Khiển đi thủ tục, tôi ngồi một mình trên chiếc ghế gỗ ở sảnh.

Bất ngờ, một nhân viên trông như người Hoa bước tới, dùng tiếng Anh ngập ngừng với tôi:

“Cô… đây là điện thoại của à?”

Để tránh bị lần theo, tôi và Tần Khiển đã thay đổi thiết bị liên lạc nhiều lần.

Tôi mất cảnh giác, liền nhận máy.

Đầu dây bên kia vang lên một giọng dịu dàng đã lâu không nghe thấy.

“Tinh Tinh à, nghe mẹ một câu không?”

“Mẹ biết con đang giận chúng ta.”

“Nhưng bệnh của con… không thể trì hoãn nữa…”

Là mẹ.

Tôi cúi đầu.

Hôm đó, tôi không nhớ rõ bà đã nghẹn ngào với tôi bao nhiêu lời.

Chỉ nhớ rằng, khi trai bước về phía tôi, tôi đã cúp máy.

“Ai gọi thế?”

Anh nghiêng đầu hỏi tôi.

“Gọi nhầm.”

Tôi đứng dậy, ôm cổ và hôn, khiến lảo đảo một bước, rồi xoa đầu tôi.

“Sao lại bất cẩn thế?”

Tôi bĩu môi, kéo tay vào phòng.

Lần này là tôi đẩy ngã xuống giường.

Anh trai nằm đó, đúng là một sự cám dỗ khổng lồ — mỗi lần tôi vội, lại chẳng vội.

“Sao tối nay em điên thế?”

“Hừ, đồ nhóc điên.”

“Không sợ đau à… đừng khóc đấy.”

Anh , đêm hôm đó, tôi như có sức mạnh vô tận.

Tôi vùi mặt vào cổ , cả hai chúng tôi đều đổ nhiều mồ hôi, nên không biết tôi đã khóc.

Thật ra, đúng — tôi đúng là không thể sống thiếu .

28

Hôm sau, chúng tôi lên máy bay nối chuyến.

Trên máy bay, tôi dựa vào người ngủ. Giữa chừng tỉnh dậy, thấy áo khoác của đang đắp trên người mình.

“Lạnh không?”

“Thấy sáng nay em hắt xì mấy lần.”

“Tối qua ở ban công…”

Tôi lập tức ngắt lời .

Ai mà biết giữa bầu trời, trước sau trái phải có ai nghe hiểu tiếng Trung hay không.

“Anh, Iceland là chặng cuối rồi.”

“Sau khi xong, định thế nào?”

Tôi lơ đãng đổi chủ đề.

Anh tôi.

“Không biết.”

“Anh chưa từng nghĩ đến chuyện khác.”

“Chỉ muốn đi cùng em đến bước cuối cùng.”

Tôi gật đầu. Khi máy bay hạ cánh, tôi kéo xuống.

Ban đầu vẫn còn mân mê tay tôi một cách thích thú.

Nhưng ngay khi vừa bước xuống máy bay, khựng lại.

“Tinh Tinh, đưa con ra nước ngoài, ngoài mục đích cho nó trốn còn là để chữa bệnh.”

“Bệnh của con, nếu không chữa sẽ chết. Rất hiếm gặp, vừa tốn tiền vừa tốn sức, cần sự giúp đỡ của nhà họ Chu.”

“Nó lén về nước vốn là để gặp con, không hiểu sao lại kéo con bỏ trốn.”

“Con không thể tiếp tục để nó dây dưa thế này…”

Anh tôi đứng chết lặng tại chỗ, không nhúc nhích.

Anh thấy chiếc Bentley đen, từ đó bước xuống vài gương mặt quen thuộc — ba mẹ tôi, Chu Xuyên Chỉ.

Tôi nghe cất giọng run rẩy:

“Không phải sẽ cùng nhau trốn sao, Tinh Tinh?”

Tôi hít sâu một hơi, rồi nhận ra, ra câu ấy thật ra cũng không khó.

“Không, .”

“Em bỏ cuộc rồi.”

29

Sau khi về nước, tôi đưa vào bệnh viện chuyên khoa để điều trị.

Cuộc hôn nhân giữa tôi và Chu Xuyên Chỉ không ly .

Anh ta biết tôi cần tiền, cần thiết bị y tế tốt nhất.

Anh tôi mắc bệnh tăng áp mạch phổi.

Trong một triệu người, chỉ có mười lăm người mắc bệnh này.

Về sau tôi mới biết, chống chọi đến mức này, tôi đâu phải chỉ là bệnh nặng — mà là đang cận kề cái chết.

Những ngày kéo tôi đi du lịch, từng khoảnh khắc đều có thể chết vì suy tim phải.

Trợ lý nhỏ của Chu Xuyên Chỉ — Oánh Oánh — nhảy lầu, trở thành người thực vật.

Anh ta đem hết mọi chuyện đổ lên đầu tôi, mỉa mai và sỉ nhục tôi.

“Hừ, trước đây không nhận ra là loại phụ nữ như .”

“Với chính ruột mình mà cũng có ý, còn biết xấu hổ không?”

Tôi tức đến mức định cầm bình hoa cổ trong nhà ném thẳng vào mặt ta.

Anh ta lại chẳng mảy may để ý, còn nhạt.

“Ném đi.”

“Thuốc đặc trị của là công ty chúng tôi phát triển. Cô ném một cái, thuốc của ta sẽ mất một viên.”

Cảm giác như bị bẻ gãy đôi cánh, đúng không?

Người đàn ông thong thả bước đến trước mặt tôi, bóp cằm tôi.

“Tần Tinh, tôi không chịu nổi việc hai người vui vẻ.”

“Đi xuống địa ngục cùng tôi, thế nào?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...