Chồng Tình Tứ Với [...] – Chương 8

Lúc này, dì Trần gọi điện cho tôi:

“Tiểu thư, lão gia bị xuất huyết não nhập viện mấy ngày rồi, có đến thăm không?”

Tôi liếc Trương Ninh.

Cô ấy khẽ lắc đầu.

“Tôi sẽ cố sắp xếp thời gian ghé qua vào chiều nay.”

“Ông già mà biết là tôi gửi cái email đó thì chắc lột da tôi mất!” – Trương Ninh có vẻ lo lắng.

Tôi nắm tay ấy: “Chỉ cần tôi và cậu không thì sẽ không ai biết. Hơn nữa, email của Cố Minh có thể là gửi hàng loạt, biết đâu Trịnh Thời Dực cũng nhận rồi.”

“Giờ chỉ có thể nghĩ . Nhưng cậu thực sự muốn đi gặp Trịnh Đình Sinh à? Chắc ông ta muốn nhờ cậu giúp công ty họ.”

“Vô ích thôi, công ty tôi mới khởi nghiệp, không giúp nổi.”

12

Trong bệnh viện.

Trịnh Đình Sinh cắm ống dưỡng khí ở mũi, đôi mắt đục ngầu khó khăn đảo qua.

Thấy tôi đến, ông ta chỉ phát ra tiếng “A… a…” từ cổ họng, không thành lời.

“Dì Trần, ông ấy sao ?”

“Lão gia giờ không thể chuyện, tôi nghĩ có thể ông ấy muốn gặp nên mới gọi đến.”

Tôi ngồi xuống sofa: “Thế Trịnh Thời Dực đâu? Anh ta đi đâu rồi?”

“Chắc đi vay tiền, bị từ chối hết. Mấy ông nhậu trước kia giờ tránh còn không kịp.”

“Còn Tống Á Như?”

“Cô ta đúng là họa tinh! Không chỉ nuôi chết cá chép may mắn, còn cây cảnh héo rũ. Lão gia vừa nghi ta phong thủy nhà, thì ngay lập tức nhận tin công ty sản!” – Dì Trần tức giận , rồi lại lau khóe mắt – “Nhưng cậu chủ đã đưa ta vào trại tạm giam rồi.”

“Tại sao?”

“Nói là có bằng chứng trò chuyện qua lại giữa ta và kẻ lừa đảo, mà kẻ đó chính là trai cũ của ta. Cậu chủ nghi họ thông đồng để lừa tiền.”

“À, ra … Thế dì định sao?”

“Tôi cũng đã tích đủ tiền hưu, thôi… tiếp tục chăm sóc hai ông cháu họ .”

Cũng may trước giờ họ đối xử với dì Trần khá hào phóng, gặp người thật thà như dì ấy đúng là phúc phần của họ.

Tạm biệt dì Trần xong, tôi gặp Trịnh Thời Dực ở cổng bệnh viện.

“Dĩnh Tuyết, em có thể giúp không?”

Hốc mắt ta trũng sâu, quầng mắt thâm đen, râu ria xồm xoàm, áo sơ mi nhăn nhúm rộng thùng thình, khác xa dáng vẻ chỉn chu trước đây.

“Tôi đã dồn hết tiền vào công ty rồi, tôi không giúp .”

Anh ta bất ngờ quỳ xuống: “Anh xin em, chỉ cần em nghĩ cách bảo lãnh cho , sẽ nhanh chóng vực dậy !”

Tôi theo phản xạ lùi lại mấy bước: “Trịnh Thời Dực, tỉnh lại đi. Chúng ta đã ly hôn rồi. Tôi sẽ không vì mà đánh cược cả cuộc đời mình.”

Im lặng vài giây.

Anh ta đưa tay loạn vào đầu mình, bật khóc nức nở: “Tất cả là lỗi của , vì hồ đồ mà tin nhầm người!”

Thiên vị thì mù quáng, thiên vị thì ngu ngốc.

Tôi có chút mềm lòng, định với ta tạm thời khỏi phải trả tiền nuôi con.

Nhưng nghĩ lại, số tiền đó không nhiều, ta có thể xoay sở để trả thì cứ để ta trả, nếu không thì tính sau.

13

Gió thu hiu hắt.

Tôi dắt con và Trương Ninh từ công viên trò chơi đi ra.

Con chỉ vào quầy bán hạt dẻ nướng đường ở đằng xa: “Mẹ ơi, con muốn ăn cái đó.”

“Được, chúng ta qua đó xem.”

Chưa kịp tới quầy, đã có mấy thanh niên đi trước vây quanh.

“Đây chẳng phải là… gì nhỉ, đại thiếu gia nhà họ Trịnh sao?”

“Ừ đúng, sao giờ lại thê thảm thế này? Trước kia oai phong lắm mà?”

Có người bất ngờ đưa tay giật khẩu trang của ta xuống: “Đeo khẩu trang gì, sợ người khác nhận ra à?”

Một tràng ồn ào vang lên.

Trịnh Thời Dực né tránh, như thể đang cố gắng trốn đi điều gì đó.

“Bố!”

Con tôi bất ngờ lao tới, ôm chặt lấy chân ta.

“Mấy Lê, Trương,” – mấy thanh niên cúi đầu chào chúng tôi – “bọn tôi đi ăn đêm đây, không phiền nữa.”

Tôi khẽ gật đầu đáp.

Đôi mắt Trịnh Thời Dực đỏ hoe, chỉ đứng ngây người chúng tôi.

“Tống Á Như đâu? Cô ta không đi cùng à?” – Trương Ninh lên tiếng.

“Chuyện ta rước sói vào nhà đã lan khắp giới, chẳng ai chịu nhận. Có lẽ ta đã về quê rồi.”

Anh ta cúi đầu, không chúng tôi.

“Cho chúng tôi hai túi hạt dẻ nhé.”

“Được.” – Trịnh Thời Dực thuần thục đóng gói hạt dẻ, rồi đưa cho tôi.

“Không cần trả tiền, coi như tôi tặng các em.”

“Thôi đi, bây giờ chắc cũng chẳng dễ dàng gì.”

Trương Ninh vẫn mở điện thoại quét mã chuyển tiền.

“Tôi ban ngày còn một công việc nữa, đây chỉ là nghề phụ.”

“Vất vả à?” – Trương Ninh trêu.

“Đó là cái giá tôi phải trả.” – Trịnh Thời Dực lau mũi – “Tiểu Du, khi nào bố rảnh sẽ tới thăm con.”

Con bé vẫy tay: “Tạm biệt bố!”

Bất trung, nhẹ dạ tin người, và quá mức thiên vị — đó là những bụi gai mà Trịnh Thời Dực đã tự gieo trên con đường đời của mình.

Cảnh ngộ hiện tại chính là quả đắng kết từ từng bước sai lầm của ta, trách ai cũng vô ích.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...