04
Tôi và Cố Hoài quen nhau từ thời cấp ba, bắt đầu hẹn hò từ khi vào đại học và sau khi tốt nghiệp, tôi lại tiếp tục đi theo ấy khởi nghiệp.
Trọn vẹn mười năm đồng hành, tôi cùng Cố Hoài từ một chàng trai nghèo khó, năng còn e dè, tự ti trở thành một Cố tổng nổi tiếng như ngày hôm nay.
Mọi người đều ngưỡng mộ tôi vì đã lấy một người chồng tốt, vừa đẹp trai lại vừa biết kiếm tiền.
Thậm chí dường như chính Cố Hoài cũng quên mất, rằng giai đoạn đầu thành lập công ty, chính tôi là người đã bỏ ra số vốn ban đầu.
Lúc mới bắt đầu, thậm chí còn không nhận hợp đồng nào, chính tôi đã thức trắng đêm cùng khách hàng uống rượu, uống đến mức phải nhập viện mới có thương vụ đầu tiên.
Tôi đã cùng ấy vượt qua mọi khó khăn, bây giờ khi ấy đã có danh vọng và tiền bạc, ấy bắt đầu thích ở bên những nữ sinh trẻ hơn.
Cố Hoài đã thay đổi từ lúc nào?
Lúc đó, công việc của chúng tôi vừa mới có chút khởi sắc, ấy muốn lấy một khoản tiền để hỗ trợ cho học sinh nghèo, giống như tôi đã từng giúp đỡ ấy.
Tôi không suy nghĩ nhiều mà đồng ý ngay, cùng nhau lựa chọn hỗ trợ Lâm Thanh, có hoàn cảnh gia đình nghèo khó.
Lâm Thanh ít , cắt tóc mái dày, mặc đồng phục đã bạc màu, tự ti đến mức không dám ngẩng đầu tôi.
Tôi đã mua cho ấy vài bộ quần áo mới và mang tiền học phí đến cho ấy.
Sau này, mỗi năm vào ngày sinh nhật của Lâm Thanh, tôi đều mua cho ấy quần áo, giày dép và các vật dụng hàng ngày.
Mà chiếc nhẫn nhựa mà Cố Hoài đeo trong bức ảnh, chính là món quà tặng kèm khi tôi mua quần áo cho Lâm Thanh cách đây không lâu.
Lúc đó, tôi thấy nó đẹp nên đã đưa cho Lâm Thanh mà không suy nghĩ gì nhiều.
Khi thấy bức ảnh, tôi nghĩ mình sẽ buồn, sẽ suy sụp, bây giờ lòng tôi bình thản đến lạ, không hề có chút gợn sóng nào.
Chỉ trong vài giây, trong đầu tôi đã lướt qua những kỷ niệm suốt mười mấy năm của chúng tôi.
Khóe miệng tôi hơi nhếch lên.
Vô thức, tôi đã nhấn thích bài đăng của Lâm Thanh trên vòng bè.
Ngay sau đó, Lâm Thanh bình luận bên dưới: [Phải cố gắng hơn nữa, mới xứng đáng với ấy.]
05
Tôi bị sốt cao tại nhà và bệnh suốt bảy ngày liền.
Cố Hoài không hề liên lạc với tôi.
Anh ta luôn như , hễ cãi nhau là sẽ chiến tranh lạnh, trước đây, tôi sẽ hạ mình, tìm mọi cách để hòa.
Nhưng nếu ta tôi không vui, chỉ cần một lời nhẹ nhàng, tôi sẽ ngay lập tức nhường bước.
Có lẽ ta chưa bao giờ biết cảm giác phải hạ mình xin lỗi là như thế nào, chắc chắn ta vẫn đang chờ tôi đến xin lỗi.
Nhưng lần này, tôi đã nghĩ thông suốt.
Tôi đã tìm luật sư soạn thảo một bản thỏa thuận ly hôn và gửi nó cho Cố Hoài bằng chuyển phát nhanh.
“Con thực sự muốn ly hôn sao? Dù sao hôn nhân cũng là chuyện lớn, con nên suy nghĩ kỹ trước khi quyết định.” Mẹ tôi khuyên nhủ.
Tôi thở dài, lắc đầu, “Mọi người đều nghĩ con không xứng với Cố Hoài.”
Bố tôi hừ lạnh: “Bao nhiêu năm nay, con thà đi theo sau lưng một người đàn ông nội trợ, đánh mất bản thân, cũng không muốn tiếp quản sản nghiệp của nhà họ Hứa, bố thật không hiểu con đang nghĩ gì.”
“Bây giờ người ta ăn phát đạt rồi, coi thường con, con mới biết hối hận sao?”
Mặt tôi tái nhợt, ho hai tiếng.
Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của tôi, bố cũng không thêm gì, chỉ vỗ vai tôi: “Dù bây giờ bố không còn quyền quyết định ở Tập đoàn Hứa thị nữa, những nguồn lực kia vẫn còn. Nhà mình chỉ có mỗi mình con là con , con đừng mãi đắm chìm trong những chuyện cảm nhỏ nhặt đó nữa, hãy bắt đầu lại từ đầu đi.”
Tôi gật đầu, “Con biết rồi, bố.”
Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng, toan tính của ông cho tôi, một cảm giác tội lỗi dâng trào trong lòng, tôi không phải là một đứa con đủ tốt.
Khi tôi lấy Cố Hoài, bố mẹ tôi không vừa ý lắm, không phải chỉ vì không môn đăng hộ đối mà tính cách của Cố Hoài cũng rất nhạy cảm.
Nhưng tôi Cố Hoài, bất chấp tất cả để kết hôn với ta.
Bao nhiêu năm qua, để không ảnh hưởng đến sự nghiệp của Cố Hoài, tôi đã sử dụng hết tất cả các nguồn lực xung quanh mình, chỉ để có thể giúp ta một chút trong sự nghiệp.
Dù cho bè trong giới luôn chê trách tôi là quá hạ mình, rằng tôi đang từ thiện.
Điện thoại rung vài lần, là Cố Hoài gọi đến.
Giọng ta đầy tức giận: “Hứa Minh Duyệt, em có ý gì đây? Em muốn ly hôn với à?”
06
Tôi cầm điện thoại trở về phòng, giọng điệu bình thản: “Đúng, tôi đã ký xong giấy tờ ly hôn rồi.”
Cố Hoài tức đến mức khẩy, ta nghĩ rằng tôi chỉ đang muốn khó dễ thôi.
“Hứa Minh Duyệt, bây giờ em ngoan ngoãn về nhà nấu cơm đợi , chuyện mấy ngày qua sẽ không tính toán với em. Nếu không, đừng trách khoá thẻ ngân hàng của em.”
Tôi cảm thấy mệt mỏi, bỗng nhiên thấy mọi thứ thật nực .
“Cố Hoài, có phải đã quên rồi không? Công ty có thành công như ngày hôm nay là nhờ ai đã đầu tư cho khởi nghiệp?”
“Lại là ai đã giúp đàm phán những thương vụ đó?”
“Bây giờ cho rằng tôi là một gánh nặng, muốn giẫm đạp lên mặt mũi của Hứa Minh Duyệt tôi, có phải quá vong ân bội nghĩa rồi không?”
Giọng của Cố Hoài ở bên kia đầu dây lập tức trở nên hoảng loạn, ta cố gắng giải thích: “Minh Duyệt, không có ý đó… chỉ là quá vội vàng…”
Trong điện thoại vang lên giọng của Lâm Thanh: “Cố tổng, vé hòa nhạc đã mua xong rồi, chúng ta đi thôi.”
Tôi nhạt, Cố Hoài ngày nào cũng tăng ca ở công ty, hai chúng tôi thậm chí đã mấy năm rồi không đi xem một buổi hòa nhạc nào.
Đừng là đi xem hòa nhạc, có thể cùng nhau đi dạo phố đã là một điều xa xỉ.
Cố Hoài có những cuộc điện thoại không bao giờ kết thúc, những hợp đồng không bao giờ xong, và những giờ thêm không bao giờ đủ.
Bây giờ tôi đi rồi, thời gian của ta lại nhiều hơn.
Ngày sinh nhật của tôi, ta không có thời gian để đi xem hòa nhạc với tôi, giờ thì lại có hứng thú đi cùng Lâm Thanh.
Cố Hoài vội vàng bịt kín micro, nhỏ giọng giải thích với tôi: “Minh Duyệt, em đừng nghĩ lung tung.”
“Là Thanh Thanh… ấy ấy chưa bao giờ xem hòa nhạc, nên mới đi cùng ấy.”
“Đợi xong việc bên này, sẽ đến gặp em, lúc đó…”
Tôi mím môi, ngắt lời ta.
“Nhớ ký xong giấy ly hôn rồi hãy đến gặp tôi.”
Bạn thấy sao?