2
Bố tôi hành rất nhanh.
Chưa đầy nửa tiếng, luật sư ly hôn đã kết với tôi và gửi cho tôi 3GB bằng chứng cùng tài liệu.
Tôi mở ra xem, ngoài những gì tôi đã thấy trên trang cá nhân của Thẩm Vũ Phi, còn có một tài khoản video mà trước đây tôi chưa từng biết đến.
Tám mươi ba video, video nào cũng có bóng dáng của Cố Sùng.
Tôi đã biết, Giáng Sinh năm ngoái, Cố Sùng lấy lý do tăng ca không về nhà, thực ra là bay đến bên Thẩm Vũ Phi, cùng ta vẽ những ngôi sao nhỏ trên nền tuyết.
Tôi đã biết, sinh nhật bảy tuổi của con trai, món quà Cố Sùng tặng nó, chính là Thẩm Vũ Phi cùng ta chọn.
Một con gấu bông.
Trong video, Thẩm Vũ Phi vừa nhét tấm hình thân mật của ta và Cố Sùng vào trong bụng gấu, vừa đắc ý:
“Quà bất ngờ tặng cho con trai bảo bối của Sùng.”
“Thật mong chờ đến ngày nó bị phát hiện.”
Trong phần bình luận có người ngoài không hiểu chuyện.
【Bạn trai của là người đàn ông đã ly hôn à?】
Thẩm Vũ Phi dùng nick hình con mèo trả lời:
【Đúng thế, chẳng bao lâu nữa tôi sẽ thay thế vị trí của mẹ nó.】
Kèm theo một loạt icon ngượng ngùng.
Mới nhất là một video đăng đúng ngày tôi đi công tác.
Khung cảnh là phòng chứa đồ trong nhà tôi, Thẩm Vũ Phi cầm gậy selfie dựa vào cửa, tươi vào ống kính:
“Con trai của Sùng nghịch quá, tôi phải nhốt nó vào phòng tối để một chút.”
Tiếng nền là giọng khóc sợ hãi, van xin của con trai bảy tuổi — Cố Đồng Đồng.
Bàn tay nắm chuột của tôi bỗng siết chặt, tôi bật dậy, trong đầu thoáng hiện về đêm mình hạ cánh ở tỉnh ngoài.
Tôi đã gọi về nhà hơn mười cuộc điện thoại, đến lần thứ mười bảy mới có người bắt máy.
“Sao lâu mới nghe máy? Đồng Đồng đâu?”
Tôi sốt ruột, sợ trong nhà xảy ra chuyện.
Đầu dây bên kia, nhịp thở của Cố Sùng rõ ràng nặng nề hơn, một lúc lâu sau mới ấp úng giải thích:
“Đồng Đồng… nó gặp ác mộng, dỗ mãi mới ngủ, có gì mai đi.”
Lúc đó tôi không nghi ngờ gì, cứ thế bị ta qua loa dỗ dành.
Bây giờ nghĩ lại, hóa ra tất cả đều có dấu hiệu từ trước…
Tim tôi như bị khoét một lỗ, lạnh lẽo ùa vào.
Không phải vì đau lòng chuyện Cố Sùng ngoại , mà là vì tôi chưa bao giờ ngờ rằng ta lại để người khác con trai mình.
Rõ ràng năm con vừa mới sinh, chỉ vì vàng da hơi nặng, cần chiếu đèn xanh.
Cố Sùng khi đó căng thẳng đến mức bỏ hết công việc, ngày đêm 24 giờ túc trực bên cạnh.
Vậy mà giờ…
Cái lạnh trong lòng tôi càng lúc càng nặng.
Tôi ngồi xuống lại, tiếp tục xem bằng chứng ngoại của Cố Sùng.
Đột nhiên, tài khoản video của Thẩm Vũ Phi lại cập nhật.
Trong video, ta mặc bộ đồ hôm gặp tôi, khóe mắt còn vương lệ, dáng vẻ đáng thương:
“Vợ cũ của Sùng lại đến chuyện, còn tôi không xứng mẹ con ấy, tôi sợ quá.”
Cô ta hít mũi, cố để lộ màn hình chat với Cố Sùng:
“Nhưng may là Sùng rất thương tôi, còn hứa ngày mai sẽ cùng tôi đi họp phụ huynh. Cuối cùng cũng sắp mẹ rồi, hồi hộp quá.”
Cô ta… thậm chí còn không cho Cố Sùng biết chuyện tôi đã về?
Nhìn vào cái avatar màu xanh dương mà Cố Sùng vẫn giữ nguyên từ ngày con chào đời đến giờ, tôi bật khẽ.
Được lắm.
Nếu là họp phụ huynh… thì sự xuất hiện của người mẹ thật sự như tôi, cũng đâu có gì lạ, đúng không?
3
Ngày hôm sau, trường tổ chức họp phụ huynh.
Tôi ăn mặc giản dị, lặng lẽ ngồi vào góc xa nhất trong lớp của con trai.
Vừa ngồi xuống, Cố Sùng đã nhắn tin cho tôi.
【Hạ Hạ, công việc thuận lợi chứ? Khi nào về nhà?】
Anh ta đang dò xét.
【Vừa đến nơi, không nữa, cuộc họp sắp bắt đầu rồi.】
Tôi qua loa đáp.
Khung chat hiện chữ “đang nhập…”, rồi là một icon con mèo báo đã nhận tin.
Y hệt avatar của Thẩm Vũ Phi.
Trong lòng tôi thoáng thấy ghê tởm, dứt khoát cất điện thoại đi.
Thẩm Vũ Phi với tư cách giáo viên chủ nhiệm mới của học kỳ này bước lên bục giảng.
Hôm nay ta ăn diện kỹ lưỡng, váy liền màu be đơn giản, tóc tết lệch sang một bên, khuôn mặt trang điểm tinh xảo.
Khác hẳn dáng vẻ nhút nhát ngày hôm qua, trên người lại thêm mấy phần cố ra vẻ hiền mẫu.
Càng càng thấy buồn nôn.
Bạn thấy sao?