Ánh đèn trong phòng sinh chói đến mức khiến mắt tôi nhức nhối, mồ hôi đã thấm ướt cả áo bệnh nhân.
Tôi vừa trải qua mười hai tiếng vượt cạn, cuối cùng cũng đưa con bé nhỏ chào đời.
Khi y tá đặt sinh linh bé nhỏ, nó còn nhăn nheo ấy lên n.g.ự.c tôi, tôi yếu ớt mỉm cười.
Tôi háo hức chờ Lâm Chí Viễn tới, để có thể tận mắt nhìn thấy con của chúng tôi.
Nhưng giọng của mẹ chồng tôi bà Vương Lệ Hoa lại bất ngờ cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi:
“Tô Tình, có chuyện này mẹ phải nói với con.”
Bà đứng bên giường bệnh, mắt đỏ hoe:
“Chí Viễn… nó…”
Tim tôi thắt lại, tay vô thức siết chặt lấy ga giường:
“Chí Viễn sao rồi? Không phải ấy nói công ty có việc gấp, sẽ tới sau sao?”
Ba chồng tôi ông Lâm Kiến Quốc nặng nề thở dài:
“Công ty sản rồi… Chí Viễn không chịu nổi áp lực, sáng nay đã… nhảy lầu.”
Thế giới của tôi sụp đổ trong khoảnh khắc ấy.
Tai ù đi, mắt mờ đi.
Tôi người vừa trở thành mẹ lại bị tuyên án trở thành goá phụ ngay trong ngày sinh con?
“Không thể nào…”
Tôi vùng vẫy định xuống giường:
“Anh ấy đâu? Tôi muốn gặp ấy!”
“Đừng như vậy, mới sinh xong không được cử bừa bãi!”
Mẹ chồng giữ chặt tôi lại, giọng đầy vẻ quan tâm giả tạo:
“Chí Viễn… đã không còn nguyên vẹn nữa rồi. Con mà nhìn, chỉ càng thêm đau lòng thôi.”
Nhưng tôi nhất định phải đi.
Cuối cùng, họ không lay chuyển được tôi. Ngày hôm sau, họ đẩy tôi đang ngồi trên xe lăn đến nhà xác.
Nhà xác lạnh thấu xương.
Nhân viên kéo mở hộc tủ đông, một t.h.i t.h.ể phủ khăn trắng hiện ra trước mắt.
Tôi run rẩy giơ tay, vén một góc tấm khăn.
Đúng là gương mặt của Lâm Chí Viễn, chỉ là trắng bệch đến đáng sợ, khóe miệng vẫn còn vết m.á.u chưa lau sạch.
Khi tôi định đắp lại tấm khăn, tôi nhìn thấy ngón tay trỏ của ta… khẽ đậy.
Tôi nín thở, dán chặt ánh mắt vào bàn tay ấy.
Lại nữa! Dù chỉ rất nhẹ, tôi chắc chắn đó không phải ảo giác.
Tôi quay phắt sang nhìn bố mẹ chồng chỉ thấy họ đang che mặt “khóc lóc” chẳng rơi nổi một giọt nước mắt.
Ngay khoảnh khắc ấy, tôi thấy cả người mình như đông cứng lại.
Tôi khẽ nói:
“Chúng ta về thôi.”
Rồi cố ra vẻ đau buồn đến tột cùng. Quả nhiên, hai người họ nhẹ nhõm thấy rõ, vội vàng đẩy tôi rời đi.
Đêm hôm đó, tôi lấy cớ quá mệt, nhờ y tá trông giúp con, còn mình thì lén rời khỏi bệnh viện.
Vết mổ vẫn còn đau rát, mỗi bước đi như có d.a.o cứa vào thịt.
Tôi lái xe một mạch tới căn nhà cũ của bố mẹ chồng ở ngoại ô.
Đèn trong nhà vẫn sáng.
Tôi lặng lẽ áp sát cửa sổ, và nghe thấy thứ âm thanh khiến m.á.u trong người tôi như chảy ngược lại.
Là giọng mẹ chồng:
“Con à, chiêu này thật sự ổn chứ?”
Tiếng cười của Lâm Chí Viễn vang lên rõ ràng:
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chong-toi-gia-chet-toi-bat-han-song-lai-ngay-tai-tang-le/chuong-1.html.]
“Ổn chứ sao không? Giả chết, đổ hết nợ cho ta, rồi phẫu thuật thẩm mĩ, sống ung dung với người nhà giàu. Ba mẹ cứ chờ mà hưởng phúc đi.”
Ba chồng có vẻ lo lắng:
“Nhưng con tiện nhân đó hôm nay cứ đòi nhìn mặt con, suýt chút nữa bại lộ rồi.”
Giọng Lâm Chí Viễn đầy khinh bỉ:
“Sợ gì chứ? Con đã uống thuốc đặc chế để hạ nhịp tim, còn trang điểm đặc biệt cho khuôn mặt. Cô ta mới sinh xong, thì biết được cái gì?”
Sau đó, hắn còn dặn dò:
“Đợi vài hôm nữa lễ tang xong, nợ nần đều là của ta. Lưu Mỹ Linh đã sắp xếp cho con phẫu thuật ở Hàn Quốc, danh tính mới cũng chuẩn bị sẵn rồi.”
Tôi cắn chặt môi để không hét lên.
Đây là người đàn ông mà tôi đã suốt năm năm sao?
Ngày tôi sinh con cho hắn, cũng chính là ngày hắn dựng nên màn kịch giả ch ec.
Không chỉ định bỏ rơi tôi và con mới sinh, mà còn muốn để lại cho chúng tôi một khoản nợ khổng lồ!
Tôi run rẩy rút điện thoại, mở chế độ ghi âm.
Mẹ chồng hơi lưỡng lự:
“Còn đứa bé thì sao? Dù gì nó cũng là m.á.u mủ nhà họ Lâm mà.”
Lâm Chí Viễn lạnh nhạt:
“Dù sao cũng là con , chẳng có tác dụng gì. Cứ để hai mẹ con họ tự sinh tự diệt đi.”
Hắn còn cố nhấn mạnh:
“Với lại Mỹ Linh không thích trẻ con, con không thể mang theo cục nợ đó. Ba mẹ cũng đừng hồ đồ với chuyện này.”
Tôi nghe hắn nói mà ruột gan cuộn trào, buồn nôn.
Nhưng tôi biết, bây giờ chưa phải lúc để gục ngã.
Tôi hít sâu một hơi, tiếp tục ghi âm.
“Khoản nợ là bao nhiêu vậy?” – ba chồng hỏi.
“Chừng ba mươi triệu tệ.”
Lâm Chí Viễn hờ hững đáp.
“Thật ra công ty không sản gì cả, chỉ là con sớm đã chuyển hết tài sản rồi. Làm bộ cho ngân hàng và chủ nợ xem thôi. Đợi Tô Tình ‘thừa kế tài sản’ xong, bọn họ sẽ tự tìm đến ta đòi nợ.”
Mẹ chồng kêu lên:
“Nó lấy đâu ra mà trả?!”
“Thì đó không phải việc của mình nữa.”
Lâm Chí Viễn cười lạnh:
“Không phải nó tốt nghiệp đại học danh giá sao? Bán nhà, bán xe, đi trả nợ đi. Dù sao tên con ký trên giấy vay nợ, với tư cách vợ hợp pháp, ta phải chịu trách nhiệm liên đới.”
Chân tôi mềm nhũn, phải vịn vào tường mới không ngã xuống.
Ba mươi triệu tệ!
Lâm Chí Viễn biết rõ món nợ này đủ để hủy hoại cả đời tôi, vậy mà vẫn nhẫn tâm đẩy tôi vào hố lửa.
Ba chồng có vẻ lo lắng:
“Bao giờ con đi?”
“Sau lễ tang ngày kia, trốn thẳng từ nhà hỏa táng. Đã sắp xếp xong cả rồi, đốt một t.h.i t.h.ể vô danh thay vào là xong.”
Lâm Chí Viễn nói với vẻ khoái trá:
“Ba mẹ nhớ diễn cho giống một chút. Nhất là mẹ, hôm nay khóc dở lắm.”
“Thằng ranh! Mày còn chê mẹ à?”
Mẹ chồng cười mắng, rồi nói thêm:
“Đúng rồi, hôm nay Tô Tình hình như nhìn mày rất lâu, liệu có phát hiện gì không?”
“Yên tâm, ta ngu lắm.”
Giọng Lâm Chí Viễn như lưỡi d.a.o xoáy vào tim tôi:
“Hồi đại học con chỉ cần nói vài lời ngon ngọt là nó đã bị lừa tới nay rồi. Bao năm nay con nói gì nó cũng tin, ngay cả chuyện con ngoại nó cũng không phát hiện.”
Bạn thấy sao?