Chồng Tôi Giả Chết [...] – Chương 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi không thể nghe thêm được nữa.

Rón rén rời khỏi cửa sổ, quay lại xe, tôi mới cho phép nước mắt trào ra.

Tôi ngồi trong xe, tay bấu chặt vô lăng đến trắng bệch cả khớp.

Tôi nhìn mình trong gương chiếu hậu, nói khẽ:

“Tô Tình, mày phải tỉnh táo.”

Gương mặt tái nhợt vẫn còn vệt nước mắt, ánh mắt đã hoàn toàn thay đổi.

Khi tôi trở lại bệnh viện, trời đã rạng sáng.

Y tá trách tôi tự ý rời viện, tôi chỉ yếu ớt xin lỗi, nói rằng mình muốn ra ngoài hít thở không khí.

Không ai nghi ngờ một sản phụ vừa mất chồng.

Con tôi đang ngủ yên trong phòng chăm sóc trẻ sơ sinh, đôi tay bé xíu nắm chặt lại.

Tôi đứng nhìn con qua lớp kính, tim như bị xé thành hai mảnh.

Một nửa muốn ôm lấy con mà khóc thật to, nửa còn lại lại bốc lên ngọn lửa giận dữ.

Tôi khẽ thề:

“Lâm Chí Viễn, đừng hòng đạt được mục đích.”

Hôm sau, tôi hẹn gặp Đường Vi thân nhất thời đại học, hiện là đối tác tại một văn phòng luật danh tiếng.

Chúng tôi chọn một quán cà phê kín đáo gần bệnh viện để gặp nhau.

Vừa thấy tôi, Đường Vi liền nói:

“Tình Tình, sao cậu không nghỉ ngơi mà lại hẹn tớ ra ngoài thế này?”

Cô ấy vội cởi áo khoác trùm lên người tôi đang mặc đồ bệnh nhân mỏng tang.

Tôi không nói nhiều, trực tiếp mở điện thoại, bật bản ghi âm.

Nét mặt Đường Vi từ sửng sốt chuyển thành giận dữ, cuối cùng là sự lạnh lùng chuyên nghiệp:

“Thế này đủ để khép hắn tội lừa đảo rồi.”

Cô ấy nghiến răng nói:

“Nhưng nếu muốn hắn sống không bằng chết, thì cần thêm bằng chứng.”

Đường Vi sẽ điều tra hình tài chính thực sự của công ty Lâm Chí Viễn.

Còn tôi phải tiếp tục đóng vai người vợ đau khổ mất chồng, âm thầm thu thập thêm chứng cứ.

“Quan trọng nhất…”

Trước khi rời đi, Đường Vi nghiêm túc dặn:

“Đừng đánh rắn cỏ. Giờ chắc chắn hắn đang đề phòng. Cậu phải diễn sao cho giống như không biết gì cả.”

Vừa về lại phòng bệnh, bố mẹ chồng đã “tử tế” mang theo kế hoạch tổ chức tang lễ.

Tôi cúi đầu, giả vờ sụt sùi, thực chất là quan sát kỹ từng biểu cảm của họ.

Bà Vương Lệ Hoa mẹ chồng tôi đang hớn hở mô tả cảnh tang lễ hoành tráng, chẳng có chút dáng vẻ nào của người mẹ vừa mất con.

“Con à.”

Bà ta giả vờ dịu dàng, vỗ vỗ tay tôi:

“Lúc còn sống, Chí Viễn đã mua bảo hiểm nhân thọ với số tiền rất lớn, người thụ hưởng là con. Đợi xong thủ tục, con với đứa nhỏ sẽ không cần lo chuyện tiền bạc nữa đâu.”

Tôi suýt bật cười lạnh.

Bảo hiểm? Chỉ là cái cớ để đổ nợ lên đầu tôi thôi.

Nhưng tôi vẫn đỏ hoe mắt, nhẹ giọng nói:

“Cảm ơn mẹ… Chí Viễn… thật sự chu đáo quá…”

Ba chồng tôi ông Lâm Kiến Quốc cũng chen vào:

“À đúng rồi, công ty của Chí Viễn có chút nợ… Nhưng con yên tâm, ba mẹ sẽ xử lý.”

Ánh mắt ông ta lấp lóe rõ ràng đang dò xét phản ứng của tôi.

“Nợ sao ạ?”

Tôi giả vờ ngỡ ngàng:

“Chí Viễn chưa bao giờ nhắc tới… Nhưng không sao, là vợ ấy, con sẵn sàng gánh vác tất cả.”

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chong-toi-gia-chet-toi-bat-han-song-lai-ngay-tai-tang-le/chuong-2.html.]

Tôi nói đầy chân , và thấy rõ họ trao nhau ánh mắt thỏa mãn.

Tang lễ được ấn định ở ba ngày sau.

Trong ba ngày đó, tôi ngoài mặt thì nằm dưỡng sức, thực tế là khẩn trương chuẩn bị mọi thứ.

Đường Vi gửi tin nhắn: Lâm Chí Viễn đúng là đã chuyển toàn bộ tài sản, còn có giao dịch tài chính mờ ám với một người phụ nữ tên Lưu Mỹ Linh.

“Còn kinh khủng hơn…”

Đường Vi tức giận nói:

“Hắn không hề mua bảo hiểm nhân thọ cho cậu, ngược lại, mua bảo hiểm tai nạn với số tiền rất lớn, người hưởng là chính hắn.”

Toàn thân tôi lạnh toát.

Thì ra mục tiêu của họ không chỉ là đẩy tôi vào nợ nần mà còn định lấy cả mạng tôi.

Tối trước ngày tang lễ, tôi thức trắng đêm.

Thám tử riêng báo tin: Lâm Chí Viễn đã giả giấy báo tử, còn mua chuộc người của nhà tang lễ, định tráo xác trước khi hỏa táng.

Đáng sợ hơn, khoản nợ đứng tên hắn không chỉ ba mươi triệu mà còn bao gồm cả tiền vay nặng lãi.

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, tay khẽ run lên.

Điện thoại vang lên là Đường Vi, giọng ấy trầm thấp:

“Lưu Mỹ Linh là nhân của một ông trùm xã hội đen. Lâm Chí Viễn đang bám lấy ta để tìm đường thoát thân. Nếu cậu liều lĩnh vạch trần, e rằng sẽ gặp nguy hiểm.”

Tôi hít sâu, quay sang nhìn con đang ngủ trong cũi.

“Vậy thì đổi cách.”

Tôi nhẹ giọng nói, “Để hắn tự chui vào bẫy.”

Ngày tang lễ, trời âm u, mây đen vần vũ.

Tôi mặc áo tang đen, bế con đứng trước linh đường, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Bố mẹ chồng đứng bên cạnh, giả vờ đau khổ đến tột cùng. Còn t.h.i t.h.ể Lâm Chí Viễn thì nằm yên trong quan tài, phủ khăn trắng.

Bạn bè thân hữu lần lượt lên dâng hoa, có người thì thầm:

“Nghe nói công ty sản, nợ tới mấy chục triệu…”

Tôi cúi đầu lau nước mắt, thực chất đang liếc mắt quan sát khắp nơi.

Quả nhiên, ở góc xa có một người phụ nữ đeo kính râm.

Lưu Mỹ Linh đôi môi đỏ mím chặt, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ. Rõ ràng đang đợi tang lễ kết thúc.

Lúc nghi thức diễn ra được một nửa, tôi lảo đảo vài bước, giả vờ yếu ớt bám vào thành quan tài.

“Tô Tình!”

Mẹ chồng hốt hoảng gọi, ánh mắt đầy cảnh giác.

“Con không sao…”

Tôi thì thào:

“Chỉ là… muốn nhìn Chí Viễn lần cuối…”

Trong ánh mắt mọi người, tôi run rẩy vén tấm khăn trắng, gục xuống “khóc nức nở”.

Cùng lúc đó, tôi lén đặt một máy ghi âm siêu nhỏ bên cạnh “thi thể”.

Bố mẹ chồng không hề hay biết, chỉ hối thúc nhân viên chuẩn bị đóng nắp quan tài.

Trước khi hỏa táng, tôi lấy lý do đi vệ sinh…

Thực ra, tôi trốn vào góc khuất không có camera, mở điện thoại, kết nối chức năng nghe từ máy ghi âm.

Rất nhanh, giọng Lâm Chí Viễn vang lên:

“Mau lên! Đợi đốt xong cái xác giả kia là tôi chuồn ra cửa sau.”

“Yên tâm đi, đã lo hết rồi.”

Nhân viên kia cười nịnh:

“Chỉ là… chị Lưu giục quá, phải nhanh lên mới được.”

“Giục cái gì chứ?”

Lâm Chí Viễn cười khẩy:

“Đợi con đàn bà ngu đó thừa kế đống nợ, bị chủ nợ đuổi đến nhảy lầu, lúc đó cuộc sống mới của tôi mới bắt đầu.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...