Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Tôi cắn chặt môi đến bật máu.
Lễ hỏa táng chuẩn bị bắt đầu.
Tôi quỳ gối trước quan tài của Lâm Chí Viễn, vừa khóc vừa van vỉ.
Bố mẹ chồng sợ tôi rối, ra sức ngăn cản.
Tôi hất tay họ ra, giọng run rẩy mà cương quyết:
“Không! Con phải tận mắt tiễn Chí Viễn trong chuyến đi cuối cùng này!”
Nước mắt lăn dài trên má, ánh mắt tôi lại lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào “thi thể” kia kẻ đang chuẩn bị được đưa vào lò hỏa táng.
Mẹ chồng hoảng hốt, túm lấy tay tôi:
“Tô Tình, con điên rồi à! Cảnh hỏa táng dã man lắm, con chịu nổi sao?”
Ba chồng cũng phụ họa:
“Phải đó, con mới sinh xong, cơ thể còn yếu, đừng hành hạ bản thân mình nữa!”
Tôi cười khẩy, gạt tay họ ra:
“Chí Viễn là chồng con, đến quyền tiễn ấy một đoạn đường cuối cùng con cũng không có sao?”
Những người xung quanh bắt đầu xì xào, ánh mắt dồn về phía tôi có người tò mò, có người thương cảm.
Ngay lúc ấy, tôi rút điện thoại ra.
Bật livestream, camera hướng thẳng vào tôi và quan tài.
“Thưa quý vị, và bè của Chí Viễn…”
Tôi nghẹn ngào:
“Hôm nay, tôi muốn chính tay tiễn ấy đi. Ai ngăn cản, chính là bất kính với người đã khuất!”
Phòng livestream lập tức chật kín người, bình luận dồn dập hiện lên:
“Trời ơi, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Sao mẹ chồng lại cản không cho con dâu nhìn mặt chồng lần cuối?”
“Tô Tình vừa sinh xong, tội nghiệp quá…”
Mặt bố mẹ chồng biến sắc. Họ không ngờ tôi lại chơi chiêu này.
Mẹ chồng nghiến răng, gằn giọng:
“Tô Tình, con đừng loạn! Tắt livestream ngay!”
Tôi lờ đi, tiến thẳng đến chỗ nhân viên:
“Làm đi, tôi muốn nhìn tận mắt ấy ra đi.”
Nhân viên nhìn nhau, lúng túng. Một người len lén liếc về phía Lưu Mỹ Linh ở góc xa.
Tôi nhân cơ hội, lớn tiếng:
“Chí Viễn, yên tâm, em sẽ chăm sóc tốt cho con mình. Em cũng sẽ thay gánh hết mọi khoản nợ!”
Một câu như nhát d.a.o xuyên thẳng vào sự giả dối của họ.
Bình luận trong livestream nổ tung:
“Nợ? Nợ gì vậy?”
“Không phải có bảo hiểm sao?”
“Sao thấy có gì đó không đúng…”
Bố mẹ chồng hoàn toàn hoảng loạn.
Bố chồng xông tới giật điện thoại của tôi.
Tôi né người, lạnh lùng nói:
“Bố, sao bố lại kích thế? Lẽ nào cái c.h.ế.t của Chí Viễn… có ẩn ?”
Lượt xem livestream tăng vọt, dư luận hoàn toàn nghiêng về phía tôi.
Cảnh tượng trở nên hỗn loạn. Mặt bố mẹ chồng lúc xanh lúc trắng, trán vã đầy mồ hôi.
Mẹ chồng cố giữ vẻ bình tĩnh, giọng run rẩy tố cáo tất cả:
“Tô Tình, con… con nói linh tinh cái gì đấy? Chí Viễn mất rồi, con để nó yên nghỉ đi!”
Tôi không rời mắt khỏi quan tài, giọng lạnh băng:
“Hôm nay, nếu không tận mắt thấy Chí Viễn được hỏa táng, con tuyệt đối không rời đi.”
Cuối cùng, mặt nạ rơi xuống.
Mẹ chồng gào lên, mặt mũi méo mó, lao đến định tát tôi:
“Con tiện nhân! Mày cố đám đúng không?!”
Tôi chụp lấy cổ tay bà ta, mạnh mẽ hất ra.
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chong-toi-gia-chet-toi-bat-han-song-lai-ngay-tai-tang-le/chuong-3.html.]
“Trời ơi! Bà mẹ chồng ra tay đánh người rồi à?!”
“Gia đình này chắc chắn có vấn đề!”
Ông Lâm Kiến Quốc thấy hình không ổn, lập tức quát lớn với nhân viên:
“Tắt livestream ngay! Kéo con bé này ra ngoài!”
Hai nhân viên lập tức tiến về phía tôi.
Tôi lùi lại một bước, giơ cao điện thoại, lớn tiếng:
“Mọi người đều thấy rồi đấy! Ngay cả chút thể diện cuối cùng cho Chí Viễn, họ cũng không cho! Hôm nay ai dám đụng vào tôi, tôi sẽ báo công an!”
Hiện trường náo loạn. Bạn bè và họ hàng cuối cùng cũng nhận ra có điều bất thường, bắt đầu vây lại chất vấn bố mẹ chồng.
Trong lúc hỗn loạn, tôi lao đến bên quan tài, mạnh tay vén tấm khăn trắng lên.
“Lâm Chí Viễn! Nếu còn dám giả chết, tôi sẽ đích thân đẩy vào lò thiêu!”
Mí mắt “thi thể” trong quan tài giật mạnh, ngón tay bấu chặt mép gỗ.
Khán giả trong livestream phát cuồng:
“Wtf?! Xác kìa?!”
“Giả c.h.ế.t thật rồi! Chắc chắn là trò lừa đảo bảo hiểm!”
“Gọi cảnh sát đi!!!”
Bố mẹ chồng mặt tái như tro tàn, lao tới định đậy nắp quan tài, bị người thân cản lại.
Tôi cười lạnh, không chần chừ, nhấn nút khởi lò hỏa táng.
Cửa lò mở ra, luồng hơi nóng ập vào mặt.
“Không… Đừng mà!”
Cuối cùng, Lâm Chí Viễn không thể giả vờ được nữa hắn bật dậy khỏi quan tài!
Gương mặt hắn tái nhợt, hét lớn:
“Dừng lại! Tôi chưa chết! Tôi còn sống!!!”
Cả hội trường c.h.ế.t lặng một giây, sau đó vang lên hàng loạt tiếng hét kinh hãi.
Lâm Chí Viễn chật vật bò ra khỏi quan tài, lớp hóa trang đặc biệt trên mặt nhòe nhoẹt vì mồ hôi, m.á.u giả lẫn nước chảy xuống áo tang.
Hắn chỉ tay vào tôi, gào thét như phát điên:
“Tô Tình! Đồ đàn bà độc ác! Mày định thiêu sống tao à?!”
Tôi nhìn thẳng vào hắn, từng chữ lạnh như băng:
“Anh c.h.ế.t rồi mà, phải không? Đã c.h.ế.t thì sao còn sợ bị hỏa táng?”
Khán giả sững sờ, bè họ hàng sững sờ. Livestream thì như nổ tung:
“Giả c.h.ế.t lừa tiền!!!”
“Kinh tởm thật sự!”
“Báo công an đi, đừng để bọn này thoát!”
Lâm Chí Viễn nổi điên, lao tới giật điện thoại của tôi, bị mấy người đàn ông thân thích chặn lại.
Hắn vùng vẫy hét toáng:
“Thả tôi ra! Là nó gài bẫy tôi! Nó hãm tôi!”
Tôi lùi một bước, giơ điện thoại lên, lạnh lùng nói:
“Gài bẫy sao? Lâm Chí Viễn, giả c.h.ế.t trốn nợ, chuyển tài sản, móc nối xã hội đen, thậm chí còn âm mưu g.i.ế.c tôi để lừa bảo hiểm tất cả đều do chính miệng nói ra!”
Dứt lời, tôi mở bản ghi âm đã chuẩn bị sẵn:
“Giả c.h.ế.t rồi đổ nợ lên đầu ta, con phẫu thuật thẩm mỹ đổi thân phận, sống vui vẻ với người nhà giàu…”
“Lưu Mỹ Linh đã sắp xếp xong cho con đi Hàn phẫu thuật, thân phận mới cũng chuẩn bị đầy đủ…”
“Đợi con ngu đó thừa kế khoản nợ, bị chủ nợ ép đến mức nhảy lầu, khi đó cuộc sống mới của con mới thực sự bắt đầu…”
Cả khán phòng lặng như tờ.
Bố mẹ chồng mặt xám ngoét, Lâm Chí Viễn như bị rút cạn sinh lực.
Hắn lùi lại hai bước, môi run run:
“Mày… mày dám…”
Tôi cười nhạt:
“Không ngờ đúng không? Anh tưởng tôi vẫn ngu ngốc như xưa, bị dắt mũi suốt năm năm à?”
Ngay lúc đó, tiếng còi cảnh sát vang lên ngoài nhà tang lễ.
Mấy cảnh sát xông vào, giọng lạnh lùng:
“Lâm Chí Viễn! Anh bị nghi lừa đảo, giả giấy chứng tử. Chúng tôi chính thức bắt giữ !”
Bạn thấy sao?