Chồng Tôi Giả Chết [...] – Chương 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Sáng hôm sau, tôi thu xếp cho con ổn thỏa, rồi một mình đến điểm hẹn.

Deep Blue Café nằm trong một con ngõ nhỏ không mấy ai ý, quán cũ kỹ, khách lèo tèo.

Trong góc quán, có một người đàn ông mặc áo khoác đen đang ngồi.

Anh ta kẹp một điếu thuốc chưa châm giữa hai ngón tay, ánh mắt sắc lẹm như chim ưng.

Trần Mặc trẻ hơn tôi tưởng, cái khí lạnh trong ánh mắt khiến người khác không rét mà run.

Anh ta nói ngắn gọn:

“Ngồi đi.”

Đồng thời đẩy một ly cà phê nóng về phía tôi:

“Tình hình tôi nắm được rồi, vẫn cần xác nhận vài chi tiết.”

Tôi gật đầu, kể lại toàn bộ chuyện bị đe dọa, tiệm cà phê bị đập , cùng sự lộng hành của Lâm Chí Viễn và Lưu Mỹ Linh.

Nghe xong, Trần Mặc khẽ cười lạnh:

“Người đứng sau Lưu Mỹ Linh là ‘Anh Long’ là ông trùm cho vay nặng lãi trong vùng, chuyên rửa tiền. Lâm Chí Viễn trắng án cũng nhờ bám được đường dây này.”

Tôi cảm thấy tim mình như chìm xuống đáy:

“Vậy… tôi không còn đường thắng sao?”

“Chưa chắc.”

Trần Mặc lấy từ cặp ra một tập tài liệu:

“Lưu Mỹ Linh có một điểm yếu c.h.ế.t người là năm ngoái ta lén biển thủ một khoản tiền lớn của Anh Long. Chuyện này đến giờ vẫn chưa bị phát hiện.”

Tôi ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên:

“Ý là…”

“Chúng ta sẽ giăng một cái bẫy, để Lâm Chí Viễn và Lưu Mỹ Linh tự quay sang g.i.ế.c lẫn nhau.”

Ba ngày sau, tôi chủ gọi cho Lâm Chí Viễn, tỏ vẻ thỏa hiệp:

“Tôi có thể từ bỏ quyền nuôi con… Nhưng phải cam kết đảm bảo an toàn cho mẹ con tôi, và trả tôi một khoản năm triệu tệ.”

Lâm Chí Viễn ở đầu dây rõ ràng bất ngờ, giọng đầy đắc ý:

“Sớm thế này có phải đỡ phiền không? Ba giờ chiều mai, mang theo đứa nhỏ tới khách sạn Minh Châu, ký hợp đồng.”

Tôi cúp máy, nhìn sang Trần Mặc.

Anh ta nhếch môi:

“Cá đã cắn câu.”

Hôm sau, tại khách sạn Minh Châu.

Tôi bế con bước vào phòng riêng nơi Lâm Chí Viễn và Lưu Mỹ Linh đã chờ sẵn.

Trên bàn đặt sẵn hợp đồng và… một tấm séc.

“Ký đi.”

Lâm Chí Viễn cười giả tạo:

“Chỉ cần ký, tiền là của .”

Tôi giả vờ do dự, vẫn chưa cầm bút.

Lưu Mỹ Linh bắt đầu mất kiên nhẫn, gõ ngón tay lên bàn:

“Cô đừng câu giờ nữa!”

Ngay khoảnh khắc đó, cửa phòng bật mở.

Anh Long xuất hiện cùng vài gã đàn em.

Sắc mặt Lưu Mỹ Linh tái nhợt:

“Anh… Anh Long? Sao …”

Anh Long cười khẩy, ném một xấp ảnh lên bàn:

“Lưu Mỹ Linh, gan to thật đấy. Tiền của tôi mà cũng dám giấu?”

Trong ảnh là bằng chứng ta lén chuyển khoản, biển thủ tiền.

Lâm Chí Viễn sững người:

“Gì cơ? Mỹ Linh… chuyện này là sao?!”

Lưu Mỹ Linh lắp bắp, định phân bua, Anh Long đã túm lấy tóc ta:

“Lôi đi! Xử lý theo luật!”

Lâm Chí Viễn hoảng hốt định bỏ chạy lập tức bị đàn em của Long đè xuống.

“Anh Long! Hiểu lầm! Tôi không liên quan! Cô ta , không phải tôi!”

Anh Long liếc hắn khinh bỉ:

“Phế vật, ngay cả đàn bà bên cạnh cũng không dám bảo vệ, giữ lại chỉ tổ rước họa.”

Nói xong, hắn phất tay:

“Đưa đi luôn.”

Tôi ôm con, lạnh lùng nhìn bóng lưng Lâm Chí Viễn bị lôi đi.

Hắn vùng vẫy, gào lên:

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chong-toi-gia-chet-toi-bat-han-song-lai-ngay-tai-tang-le/chuong-5.html.]

“Tô Tình! Mày gài tao! Đồ đàn bà độc ác! Cứu tao! Cứu với!”

Tôi không đáp, chỉ nhẹ nhàng che tai con lại.

Đó… là lần cuối cùng hắn gọi tên tôi.

Lâm Chí Viễn bị đánh đến thoi thóp, như một con ch.ó c.h.ế.t bị quăng vào góc kho lạnh bỏ hoang.

Lưu Mỹ Linh còn thảm hơn cả người đầy máu, đã bất tỉnh.

Tôi đứng trong bóng tối, lặng lẽ nhìn tất cả.

Trần Mặc châm một điếu thuốc, giọng nhàn nhạt:

“Báo cảnh sát chứ?”

Tôi rút điện thoại, bấm số 110.

“Alo, 110 phải không? Tôi muốn tố giác một vụ cố ý thương tích.”

Giọng tôi rất vững, thậm chí mang theo một chút hoảng loạn vừa đủ:

“Địa chỉ là kho số 3, nhà máy hóa chất bỏ hoang ở phía đông thành phố. Có người sắp bị đánh chết!”

Cúp máy, tôi quay sang Trần Mặc:

“Cảnh sát sẽ tới trong vòng mười phút.”

Anh gật đầu, dập thuốc:

“Đi thôi. Đừng để lại dấu vết.”

Nửa tiếng sau, tiếng còi hú vang lên khắp đêm tối.

Tôi và Trần Mặc ngồi trong xe ở xa, nhìn cảnh sát và xe cấp cứu lần lượt đến.

Lâm Chí Viễn và Lưu Mỹ Linh được đưa lên cáng, toàn thân băng bó, sống c.h.ế.t chưa rõ.

Tôi vừa cười vừa rơi nước mắt:

“Họ đáng đời.”

Trần Mặc không nói gì, chỉ đạp ga, xe lặng lẽ rời khỏi hiện trường.

Hôm sau, dòng tít “Nội bộ xã hội đen tranh chấp đẫm máu! Đầu sỏ tín dụng đen bị thương nặng, kéo theo hàng loạt vụ lừa đảo” nhanh chóng leo lên hot search.

Trong bài báo có nhắc: khi điều tra, cảnh sát phát hiện Lâm Chí Viễn liên quan đến “giả c.h.ế.t trục lợi bảo hiểm”, “chuyển giao nợ bất hợp pháp” và nhiều tội danh khác.

Lưu Mỹ Linh bị buộc tội rửa tiền, cố ý thương tích, và tham gia tổ chức phạm pháp.

Bọn họ không còn cơ hội quay đầu nữa.

Một tháng sau, tòa án chính thức tuyên án:

Lâm Chí Viễn bị kết án 15 năm tù với các tội danh: lừa đảo, giả mạo giấy tờ, và chuyển nhượng nợ bất hợp pháp.

Lưu Mỹ Linh tù chung thân vì rửa tiền, cố ý thương tích và liên quan tổ chức tội phạm.

Còn "Anh Long"?

Tội chồng chất ăn luôn một viên đạn. Kết thúc.

Tôi vẫn quyết định đến phiên tòa cuối cùng.

Đường Vi khuyên:

“Việc gì phải tự khổ mình? Không nhìn hắn chẳng phải đỡ bực hơn à?”

Nhưng có những kết cục… tôi cần phải tận mắt chứng kiến.

Cổng tòa chật kín phóng viên, đèn flash loé chói mắt.

Tôi đeo kính râm, dân theo con , lặng lẽ ngồi ở hàng ghế cuối cùng.

Lâm Chí Viễn được dẫn vào với còng số 8, gầy đến mức gần như không còn hình dạng cũ, gương mặt bầm tím, bộ đồ tù rộng thênh thang.

Cặp mắt từng ngạo nghễ giờ chỉ còn lại sự hoảng loạn và mờ đục.

Khi thẩm phán tuyên:

“Phạt tù thời hạn 15 năm.”

Hắn bỗng nổi điên vùng vẫy:

“Không! Tôi bị gài bẫy! Tô Tình! Là tôi! Là !!!”

Cảnh sát phải giữ chặt hắn lại.

Tôi từ tốn tháo kính râm.

Hắn đột ngột im bặt như thể cổ họng bị bóp nghẹt.

Đó là lần đầu tiên… cũng là lần cuối cùng chúng tôi nhìn nhau trong đời.

Tôi bình thản đối diện hắn, thậm chí môi còn khẽ nhếch cười.

Con ngươi hắn co rút dữ dội, đột nhiên cười rồ lên như kẻ điên:

“Cô tưởng thắng à?! Chờ đó! Khi tôi ra tù…”

“Trật tự!” — tiếng búa gõ dội vang khắp phòng xử.

Bố mẹ chồng ngồi ở hàng ghế thân nhân, khóc như mưa.

Bà Vương Lệ Hoa phấn trôi loang lổ vì nước mắt, ông Lâm Kiến Quốc tóc giả lệch hẳn sang một bên, để lộ mảng hói lớn.

Khi thẩm phán tuyên:

“Các khoản nợ đứng tên Lâm Chí Viễn sẽ được xét xử riêng.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...