Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Bà Vương Lệ Hoa lập tức nhào lên ghế nhân chứng:
“Thưa toà! Tất cả nợ nần phải để Tô Tình kia trả! Phải bắt nó trả!!!”
Thẩm phán liếc mắt, giọng lạnh như băng:
“Sau khi xác minh, các khoản nợ đều là cá nhân, phát sinh trước hôn nhân, nguyên đơn không có nghĩa vụ trả. Kết thúc phiên toà!”
Bước ra khỏi tòa, trời trong nắng đẹp.
Con tôi ngẩng mặt cười tươi. Tôi ngồi xuống, nhẹ nhàng chỉnh lại chiếc nơ bướm cho con.
Phía sau vang lên tiếng khóc thê lương của bố mẹ chồng, tiếng phóng viên xôn xao:
“Ông bà Lâm, xin hỏi cảm nghĩ khi con trai bị kết án lừa đảo chính con dâu mình?”
Tôi không ngoái lại.
Chỉ lặng lẽ bế con bước đi về phía con đường đầy nắng.
“Cô Tô, phạm nhân Lâm Chí Viễn đề nghị được gặp .”
Cuộc gọi từ trại giam đến khi tôi đang đọc truyện cổ tích cho con trước giờ đi ngủ.
Bên kia đầu dây là âm thanh quen thuộc trong trại giam tiếng kim loại va chạm, tiếng ồn hỗn loạn, xen lẫn những câu chửi rủa điên cuồng của phạm nhân.
“Hắn nói có chuyện quan trọng, liên quan đến quyền nuôi con .”
Tôi khép cuốn truyện lại, nhìn khuôn mặt đang say ngủ của con .
Hai năm trôi qua… gương mặt nhỏ ấy ngày càng giống Lâm Chí Viễn.
Tôi dứt khoát từ chối:
“Bảo hắn, tôi không đến.”
“Nhưng mà…”
“Nếu hắn muốn bàn về quyền nuôi con cứ để luật sư của hắn liên hệ với luật sư của tôi, ấy tên Đường Vi.”
Tôi cúp máy, bước tới cửa sổ sát đất.
Ánh đèn thành phố rực rỡ trải dài dưới chân trời và màn hình điện thoại tôi lại sáng lên.
Lần này là cuộc gọi từ… mẹ chồng.
“Tình Tình à…”
Giọng bà ấy già đi cả chục tuổi, lộ vẻ cố nghẹn ngào:
“Mẹ biết mẹ sai rồi… Con để Tiểu Bảo đến thăm ông bà nội nó một chút đi… Cả đời vợ chồng già này chỉ còn mỗi đứa nhỏ để hi vọng thôi…”
Tôi bật cười khẽ, đầy mỉa mai.
Khi ở nhà xác, khóc còn chẳng rơi nổi giọt nước mắt, giờ lại học được cách ra vẻ đáng thương?
“Bà Vương.”
Tôi cố ý dùng giọng xa cách:
“Tòa đã thu hồi quyền thăm nom của hai người. Nếu còn tiếp tục quấy rối, tôi sẽ xin lệnh cấm tiếp .”
“Cô thật ác độc!”
Giọng bà ta chợt chua chát, cao vút:
“Chúng tôi là ông bà ruột của Tiểu Bảo đấy! Chí Viễn đang bệnh nặng trong tù, chỉ muốn nhìn con một lần thôi!”
“Bệnh gì cơ?”
Tôi siết chặt điện thoại.
“Ung thư phổi giai đoạn cuối…”
Bà ta bắt đầu gào khóc:
“Bác sĩ nói sống không quá nửa năm… Coi như phước… cho nó gặp con một lần đi…”
Tôi không nói gì, chỉ lạnh lùng dập máy rồi ngay lập tức gọi cho Đường Vi.
“Giúp mình kiểm tra hồ sơ bệnh án của Lâm Chí Viễn.”
Ba tiếng sau, Đường Vi gửi tôi bản sao báo cáo chẩn đoán từ bệnh viện trại giam: Viêm phổi thông thường. Đã khỏi.
Tôi nhìn chằm chằm màn hình.
Rồi bật cười.
Đến nước này rồi… mà vẫn còn đóng kịch.
Sáng hôm sau, chuông cửa vang lên điên cuồng.
Trên màn hình giám sát, bố mẹ chồng đang đứng trước cửa.
Mẹ chồng giơ cao điện thoại. Ba chồng thì cầm tấm bảng nguệch ngoạc mấy chữ:
“Muốn gặp cháu.”
Tôi nhấc máy gọi bảo vệ khu dân cư:
“Tòa nhà 7 có người quấy rối, ơn xử lý giúp.”
Qua cửa sổ, tôi lặng lẽ nhìn hai người bị bảo vệ đưa đi, dáng vẻ bối rối đến thảm .
Tóc giả của ba chồng rơi mất, để lộ mái đầu lơ thơ.
Bà Vương không đeo răng giả, mặt chảy xệ như tượng sáp tan chảy.
Và rồi điện thoại lại rung lên lần này là số của trại giam.
“Cô Tô…”
Vẫn là giọng cai ngục hôm trước:
“Lâm Chí Viễn nói, nếu không đến… hắn sẽ đưa tin bạo hành con cho báo chí…”
Máu trong người tôi như đông lại.
“Hắn còn nói…”
Giọng người kia có phần lúng túng:
“… từng… ở hộp đêm.”
Tôi hít một hơi thật sâu:
“Bảo hắn mười giờ sáng mai, tôi sẽ đến.”
Cúp máy xong, tôi lập tức gọi cho Trần Mặc.
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chong-toi-gia-chet-toi-bat-han-song-lai-ngay-tai-tang-le/chuong-6.html.]
Anh ta bình tĩnh như mọi khi:
“Cô chuẩn bị xong chưa?”
Tôi nhìn chiếc camera siêu nhỏ nguỵ trang trong thỏi son đặt trên bàn, gật đầu.
Lần này… tôi sẽ khiến hắn câm miệng mãi mãi.
Phòng gặp phạm nhân ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu lên vách kính.
Khi Lâm Chí Viễn được dẫn vào, suýt nữa tôi không nhận ra hắn.
Chỉ hơn ba mươi tuổi, hắn đã còng lưng như ông già.
Mắt trái bị bịt băng, làn da lốm đốm bầm tím, trông tàn tạ thảm .
“Cô đến rồi…”
Hắn nhếch môi cười, để lộ hai chiếc răng cửa bị gãy:
“Tôi biết kiểu gì chiêu này cũng có tác dụng.”
Tôi âm thầm nhấn nút ghi âm trong túi.
“Anh muốn tung cái gì lên mạng?”
Hắn bỗng nhào về phía kính lập tức bị cai ngục ghìm lại.
“Tôi muốn gặp con !”
Hắn gào lên, nước miếng văng đầy lên kính:
“Cô lấy tư cách gì mà không cho nó gặp ông bà?!”
“Tư cách à?”
Tôi lạnh lùng liệt kê:
“Giả chết, chuyển nợ, lừa đảo…”
“Chuyện đó qua rồi!”
Hắn điên cuồng đập vào kính:
“Tôi sắp c.h.ế.t rồi! Luật cho phép gặp con lần cuối!”
Tôi chậm rãi rút bản sao bệnh án từ túi, giơ lên trước kính:
Viêm phổi. Đã khỏi.
Tôi mỉm cười:
“Muốn tôi gửi cái này cho giới truyền thông không?”
Gương mặt hắn méo xệch.
Rồi hắn cúi đầu, thì thầm với vẻ điên loạn:
“Tô Tình… tưởng thế là xong à?”
Nụ cười quỷ dị hiện lên môi hắn:
“Trong tù… tôi quen được nhiều người. Chỉ cần tôi nói một câu…”
Chính là khoảnh khắc tôi chờ đợi.
“Anh đang đe doạ tôi đấy à?”
Tôi cố ý nói to:
“Giống như cái cách đe doạ tung tin tôi từng ở hộp đêm?”
Hắn rõ ràng không ngờ tôi chủ nhắc chuyện đó, sững người.
Tôi liền tiếp:
“Lúc đó là tôi đi thêm để đóng học phí, đường đường chính chính. Còn thì sao…”
Tôi hạ giọng, sắc như dao:
“Anh biết Lưu Mỹ Linh đang bị giam ở khu nào không?”
Con ngươi hắn co rút mạnh.
Tôi ung dung vuốt lại tay áo:
“Nghe nói ta hối hận lắm. Hối hận vì lúc đó không g.i.ế.c ngay tại nhà kho.”
Hắn bắt đầu thở gấp, độc nhãn thoáng hiện vẻ sợ hãi.
Tôi đứng dậy:
“Giờ thăm hết rồi.”
“Khoan đã!”
Hắn hoảng loạn đập tay vào kính:
“Cô nói với Lưu Mỹ Linh… số tiền đó… tôi có thể giải thích…”
Tôi quay lưng bỏ đi, mặc hắn từ gào thét chuyển sang van xin phía sau.
Bước ra khỏi cổng trại giam, Trần Mặc đã đợi sẵn.
“Ổn chứ?”
Anh ta đưa tôi một chiếc USB.
Tôi gật đầu.
Đoạn ghi hình vừa rồi cộng với bằng chứng trước đó đủ để khiến Lâm Chí Viễn ngoan ngoãn ngồi im trong tù một thời gian dài.
Ba ngày sau, diễn đàn địa phương bất ngờ lan truyền đoạn clip “Chồng cũ giả chết, đe dọa vợ cũ từ trong tù”.
Cộng đồng mạng bùng nổ.
Ngay cả ban quản lý trại giam cũng phải ra thông cáo: “Sẽ tăng cường giám sát nội bộ.”
Còn bố mẹ chồng?
Nghe nói bị phóng viên vây đến mức không dám ra cửa, cuối cùng bỏ về quê sống.
Còn thế giới của tôi…
Lần đầu tiên, hoàn toàn yên ả.
Lần này thực sự là kết thúc.
_HẾT_
Bạn thấy sao?