Chồng Tôi Là Mọt [...] – Chương 3

“Diêu Diêu, chúng ta ngồi cùng nhau nhé.”

Tôi vừa chọn chỗ cạnh cửa sổ ngồi xuống, Chu Cận định ngồi bên cạnh thì bị Phó Thành Châu trừng mắt đuổi đi.

Anh ta vừa định ngồi xuống, Bạch Linh đã chen mông đẩy ra.

“Tôi sẽ ngồi với Diêu Diêu, tự tìm chỗ khác đi.”

Bạch Linh với vẻ đương nhiên.

Với tính cách “ màu” của Phó Thành Châu, bị người khác đẩy đi chắc phải tức lắm chứ? Thế mà khi người đẩy lại là Bạch Linh, ta chẳng câu nào, xoay người ngồi với Ngụy

Ứng Lai phía sau chúng tôi.

Trong lòng tôi chua chát, thầm rủa – đồ đàn ông hai tiêu chuẩn!

Ngoài mấy người chúng tôi, chuyến đi này còn có một đôi nhân trong giới giải trí, ba diễn viên và một ca sĩ.

Vì chưa quen biết nên ai cũng giữ thái độ khách sáo.

Chỉ có Bạch Linh là mồm miệng không ngừng.

“Lúc ở bên tôi, sao không thấy nhiều lời thế nhỉ?”

Ngụy Ứng Lai bỗng ném ra một câu đầy mỉa mai.

“Ai đang sủa ? Sao không thấy người đâu?”

Mặt đen như đáy nồi, Ngụy Ứng Lai bị Bạch Linh giả vờ ngó nghiêng tìm kiếm.

Tôi không nhịn bật .

Nếu ta không phải là Bạch Nguyệt Quang của Phó Thành Châu, có lẽ tôi và ta đã thành rồi.

“Cuối cùng cũng rồi!”

Gương mặt xinh đẹp bất ngờ phóng to trước mắt khiến tôi theo phản xạ lùi lại, ai ngờ lại đập đầu vào cửa kính xe.

“Rầm!” – một tiếng vang lên, đau đến mức nước mắt tôi trào ra.

“Không sao chứ! Không sao chứ!”

Bạch Linh lo lắng định xem vết thương của tôi, có người nhanh hơn một bước.

“Diêu Diêu, em không sao chứ?” – Phó Thành Châu phản ứng nhanh hơn, đứng dậy từ hàng ghế sau, nhẹ nhàng xoa đầu tôi, không vui :

“Bạch Linh, hấp tấp quá, ấy sợ rồi!”

Ban đầu vì sự quan tâm của mà lòng tôi ấm lên, lại thêm việc lựa chọn tôi thay vì

Bạch Nguyệt Quang, tôi còn có chút vui thầm.

Không ngờ câu tiếp theo của lại là:
“Vốn cái đầu đã không thông minh, giờ bị đập còn ngốc thêm, có chịu trách nhiệm nổi không?”

Tôi: 6 điểm cho màn dội gáo nước lạnh này.

Vẫn là đấy, Phó Thành Châu. Cười mỉm.

“Không sao, chỉ va một chút thôi, không đến mức ngốc hơn đâu.”

Tôi lườm một cái, nhấn từng chữ rõ ràng.

“Tôi thấy cứ trầm trầm, tưởng có tâm sự gì nên mới muốn vui hơn.”

Nghe Bạch Linh , tim tôi khẽ rung lên, chợt thấy ngại cho mấy suy nghĩ nhỏ nhen vừa rồi của mình.

Cô ấy tốt như , tên Phó khốn này đúng là không xứng.

“Không sao đâu, tôi ổn hơn rồi, đầu cũng không đau nữa, xem!”

Tôi đưa tay xoa đầu, ra hiệu mình ổn, ấy mới yên tâm.

“Tôi này Bạch Linh, đừng quá đáng, muốn ấy vui thì cứ phải móc mỉa tôi sao, dù gì trước đây chúng ta cũng…” – Ngụy Ứng Lai bỗng im bặt, vẻ mặt không hài lòng .

“Lại ai đang sủa ?”

6.

“Phì!” – lần này tôi bật thành tiếng.

Vừa vừa suốt quãng đường, chúng tôi cũng đến nơi.

Vừa xuống xe, cảnh trước mắt tôi ngỡ ngàng.

Không khí trong lành của thiên nhiên ùa vào, ngẩng đầu , chỉ thấy rừng mưa nhiệt đới rậm rạp, cây cối um tùm che kín cả bầu trời.

“Mỗi người sẽ có một thiết bị báo , bấm nút đồng nghĩa với việc bỏ cuộc, sẽ có người đến cứu ngay.

Trong rừng có các điểm cứu trợ, bên trong có lều, đồ ăn, nước uống và các nhu yếu phẩm khác.

Xe sẽ chở vào đường chính trong rừng, cứ nửa tiếng thả một người xuống.

Ai sống sót lâu nhất sẽ thắng.”

Nhận lấy thiết bị báo từ chương trình, tôi vừa định bấm thì bị liếc mắt ngăn lại.

“Nhắc nhở các diễn viên nhé, đang phát sóng trực tiếp đấy, giữ gìn hình ảnh và sự chuyên nghiệp.”

Một câu thôi đã khiến tôi dừng tay.

Thế là tôi bị “lùa vịt” lên xe địa hình.

Phó Thành Châu xuống xe trước, khẽ dặn vào tai tôi: “Diêu Diêu, xuống xe đừng đi lung tung, ở nguyên đó đợi .”

Tôi gật đầu, xuống trước, tôi là người tiếp theo.

Nghe lời , tôi ngồi dưới gốc cây chờ.

Thời gian từng chút trôi qua.

Bỗng trong bụi cỏ rậm bên cạnh vang lên tiếng sột soạt khe khẽ.

Tôi lập tức cảnh giác.

“Ai đó!”

“Là !”

Người vừa xuất hiện thấy tôi liền mừng rỡ: “Diêu Diêu!”

Là Chu Cận.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...