Chồng Tôi Mỗi Ngày [...] – Chương 1

Tôi sợ đến mức bước chân cũng chậm lại.

Nếu không phải đang đóng vai người câm, tôi thật sự muốn túm cổ áo hắn, bắt hắn lặp lại câu cuối cùng một lần nữa.

Nhất là cái câu… “Sớm biết thế thì đã nghe lời bọn họ, cho thuốc thật nặng luôn rồi!”

Tự đứng vững lại, hắn nhặt cái túi nhỏ vừa rơi, không chút để ý nhét vào túi quần.

“Xin lỗi, đứng không vững.”

Miệng thì cứng lắm.

Tôi vẫn chưa hoàn toàn tin mình thật sự nghe được tiếng lòng của hắn.

Quyết định thử nghiệm một chút.

Tôi chặn đường hắn lại.

Gương mặt người đàn ông thoáng hiện vẻ sửng sốt, nuốt nước bọt vì căng thẳng, sau đó lại ra vẻ lạnh lùng cao ngạo:

“Cô gì vậy?”

Tôi giơ tay ra hiệu: Sao hôm nay lại mặc đồ thế này?

Thân thể hắn khựng lại, vô thức mang theo cảm giác bối rối bất an:

“Không… không đẹp à?”

Cái gương mặt câu dẫn người này, mặc gì cũng đẹp.

Dĩ nhiên, không mặc thì càng đẹp hơn.

Nhất là hôm qua còn trần truồng trước mặt tôi đi tắm rửa, cái gì cần thấy đều thấy hết rồi.

Hắn nín thở, thậm chí đến chớp mắt cũng không dám.

“Chết tiệt, thi đại học còn chưa hồi hộp như này.”

“Ba giây rồi, ba giây rồi! Cô ấy im lặng đúng ba giây, chắc chắn là thấy xấu rồi!”

“Rốt cuộc là ai bảo đàn ông mà hở hang chút thì dễ kiếm vợ, tôi phải đ.ấ.m c.h.ế.t thằng đó!”

“Rõ ràng vợ tôi thích kiểu kín đáo cơ mà!”

…Tôi đâu có nói gì đâu nhé.

Hắn không nhịn được, thấp thỏm hỏi lại, túm lấy góc áo:

“Thật sự… xấu lắm à?”

Tôi do dự lắc đầu.

Ánh mắt hắn lập tức phủ đầy u ám, trông chẳng vui vẻ gì.

Tôi nghĩ một lúc, nhẹ nhàng móc ngón út vào tay hắn.

Ra dấu: Không phải không thích, chỉ là… sợ bị lạnh thôi.

Thật lòng đấy.

Ngoài trời bây giờ gần âm độ rồi.

Thân thể hắn trời sinh yếu ớt, đổ bệnh là phiền to.

“…Ồ.”

Hắn cúi đầu, giọng nhàn nhạt.

Cảm giác như vẫn chưa dỗ được.

“Cô không phủ nhận… tức là thích mình rồi.”

“Quan tâm đến một người khác giới như vậy, không mình thì là gì? Biết thế này sớm thì mình đã—”

Đã gì?

Tôi muốn nghe tiếp mà.

Kết quả, vành tai hắn đỏ bừng, mím môi, không nghĩ nữa.

Tôi trốn trong nhà vệ sinh, cố tiêu hóa sự thật là mình có thể nghe được tiếng lòng của Tạ Lẫm.

Chẳng lẽ đây là năng lực đặc biệt mà hệ thống để lại cho tôi?

Một tuần trước, tôi vô xuyên vào một cuốn tiểu thuyết… mà bản thân còn chẳng biết tên.

Tại sao không biết tên?

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chong-toi-moi-ngay-deu-tu-doc-thoai-noi-tam/chuong-1.html.]

Vì người tôi xuyên vào không phải vai chính, nên không cần biết.

Nguyên văn lời hệ thống là như vậy.

Tôi chỉ là một nữ phụ pháo hôi được đại tiểu thư nhà họ Phó suốt hai mươi năm, sau đó bị lật tẩy là tiểu thư giả.

Còn tiểu thư thật thì vừa câm vừa điếc, tính cách nhu nhược.

Nghe nói vị hôn phu của mình là Tạ Lẫm liền khóc lóc không chịu gả.

Không còn cách nào khác, nhà họ Phó đành thương lượng với tôi, hỏi tôi có thể thay thế ta gả đi không.

Lúc đó, tôi cũng khóc luôn.

Bởi vì cái tên Tạ Lẫm đã được hệ thống nhấn mạnh nhiều lần.

Nói hắn là phản diện chính trong truyện, âm hiểm xảo trá, tính lạnh lùng.

Tuy có tiền có quyền, danh tiếng hung dữ vang xa, không mấy ai dám lại gần.

Nghe nói hắn chọn người liên hôn với nhà họ Phó chỉ bằng trò… “chỉ chỉ đoán đoán” rồi tiện tay quyết định.

Vài năm trước nhà họ Phó lâm vào khủng hoảng tài chính, nhờ hắn ra tay giúp mới vượt qua được, cho nên họ càng không thể từ chối cuộc hôn nhân này.

Tóm lại, tôi thay tiểu thư thật gả qua, lại còn phải đóng vai một người câm điếc.

Mỗi ngày không chỉ cần phải diễn xuất, mà còn phải giữ một vẻ lạnh nhạt thanh tâm dục hỏa, giống như không vướng bụi trần.

Nhưng nghĩ lại những ngày qua…

Tên này, rõ ràng có vấn đề.

Lúc thì ngang nhiên cởi đồ rồi tắm rửa trước mặt tôi không thèm đóng cửa.

Lúc thì không mặc áo, cố nằm chống đẩy ở chỗ tôi bắt buộc phải đi ngang.

Tôi sợ mình diễn không nổi.

Chỉ có thể giả vờ ngủ.

Ngủ chỗ này, ngủ chỗ kia… sao cứ trùng hợp lại đụng mặt nhau thế chứ?

Xem xét kỹ lại mấy lời hắn nói trong lòng lúc nãy…

Lẽ nào… là đang cố quyến rũ tôi?

Lúc Tạ Lẫm đẩy cửa bước vào…

Tôi vừa vặn chuẩn bị… cởi áo lót.

Hai người đứng hình tại chỗ.

Hắn sững người vài giây, sau đó mới chậm rãi dời mắt đi, mở miệng giải thích:

“...Xin lỗi, em vào lâu quá, sợ xảy ra chuyện nên mới trực tiếp vào.”

Trước khi tắm tôi sẽ tháo máy trợ thính.

Hắn có lo lắng cũng là điều bình thường.

Nhưng điều không bình thường là…

Tôi giơ tay huơ huơ trước mặt hắn, chỉ ra ngoài cửa.

Ý là: Còn không mau ra ngoài à?

Hơi nước sắp bay hết rồi!

Tạ Lẫm chậm rì rì "à" một tiếng, quay người đi ra, tác đóng cửa chậm như bật chế độ quay chậm, cứ như đang… chờ mong điều gì đó.

“Vợ lại mặc nội y tôi mua! Đẹp c.h.ế.t mất!”

“Cô ấy sẽ giữ tôi lại không?”

“Nói đi nói đi nói đi! À đúng rồi, vợ không nói được, vậy thì chỉ cần nhìn tôi một cái! Nhìn thôi là tôi ở lại ngay!”

“Thật ra bồn tắm này là đặt theo kích thước cho hai người đấy, tôi hoàn toàn có thể tắm chung nha!”

Tên này đúng là…

Mấy câu như thế mà cũng dám nghĩ à?

Tôi còn nhớ như in lần đầu gặp phản diện trong sách này hắn lạnh lùng xa cách, y hệt lời đồn, khó mà tiếp cận.

Lúc đó tôi đã muốn đổi ý.

Nhưng lại không dám đắc tội với hắn.

Thế là tôi nghĩ ra một cách cực hiểm: bảo mình lười biếng ham ăn, tính thất thường, còn có hội chứng sợ tiếp với người khác giới, bị lãnh cảm nặng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...