Chồng Tôi Mỗi Ngày [...] – Chương 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi mượn ánh đèn ngủ ra dấu tay:

“Đi uống nước.”

Hắn lúc đó mới thả lỏng nét mặt, lại nằm xuống…

Tay giơ ra:

“Anh cũng muốn.”

Tôi nhìn nét mặt hắn, cảm thấy có gì đó sai sai.

Và đúng là linh cảm không bao giờ sai.

Sau khi uống xong nước tôi đưa, hắn bắt đầu kêu nóng.

Hất tung chăn ra, còn kéo phăng cúc áo ngủ.

Miệng liên tục rên rỉ khó chịu.

Tôi: giả vờ ngủ thôi vậy…

“Sao ấy không phản ứng gì thế?”

“Lẽ nào tôi rên chưa đủ gợi cảm? Hay là… phải rên đậm mùi hơn?”

“Chẳng lẽ chỉ cởi áo chưa đủ, phải tháo luôn quần lót?!”

Tạ Lẫm vừa định hành thì tôi “cuối cùng” cũng tỉnh lại, phối hợp hỏi:

“Anh sao vậy?”

Hắn ấp úng:

“Tôi… tôi uống nước của em xong… cảm thấy không đúng lắm. Em có cho gì vào không?”

Người này nói dối tệ vô cùng, mắt còn viết to đùng:

“Mau nhìn nè! Tôi đang diễn kịch đấy!”

Tôi suýt bật cười.

Tôi đoán câu sau chắc chắn là “em bỏ xuân dược vào rồi phải không”.

Quả nhiên, chưa dứt ý nghĩ, hắn đã nghiêng người lại gần, khẽ nói:

“Thật ra… không cần bỏ thuốc đâu… tôi bình thường cũng được mà…”

Tôi lập tức đẩy hắn ra, lắc đầu nguầy nguậy:

Không cho gì hết!

Hắn ngồi dậy, cau mày: “Không thể nào!”

“Thế sao tôi lại…”

Hắn nuốt nước bọt, nhìn tôi rồi bưng cốc nước uống dở:

“Em không tin thì uống thử đi.”

Tôi phối hợp cầm lấy, uống một ngụm.

Dùng ánh mắt nói với hắn: Vị bình thường. Chẳng có gì hết.

Hắn cũng uống lại một ngụm, sau đó lúng túng: “Ờ… cũng… đúng ha.”

Ánh mắt trở về bình thường, mặt không đỏ, tim không loạn.

Cúc áo cũng tự tay cài lại chỉnh tề.

Tôi còn đang thắc mắc tại sao biến đổi nhanh vậy thì đã nghe:

“Cô ấy uống nước tôi vừa uống! Hố hố hố hố!”

“Tụi mình gián tiếp hôn nhau rồi nha! Vậy mai có thể nắm tay, rồi ngày mốt có thể…”

“Nước vợ uống ngọt thật!”

“Cũng may tôi thông minh nghĩ ra cách này! Kết hôn mới một tháng đã ‘hôn môi’ rồi, tiến độ nhanh quá trời!”

Tôi nhìn hắn với ánh mắt phức tạp.

Không hiểu nổi… hắn đang vui vì cái quái gì nữa.

Nhà tổ họ Tạ gọi chúng tôi về ăn cơm.

Nghe tin xấu này xong, cả ngày tôi không cười nổi.

Hệ thống từng nhắc, nam chính và phản diện là em ruột, hiện tại quan hệ chưa đến mức trở mặt hoàn toàn.

Nhưng trong cốt truyện sau này, mỗi lần gặp nhau là thù hận lại sâu thêm một tầng.

Nên nếu muốn thay đổi kết cục của Tạ Lẫm, tốt nhất là đừng để hai người họ gặp mặt.

Tất nhiên, còn một lý do nữa khiến tôi không muốn đi:

Đám bà ở nhà họ Tạ… cực kỳ thích giục sinh con.

Hôm cưới, các bà đã vây quanh tôi:

“Mau sinh cho Tạ Lẫm một đứa con trai nhé.”

“Cơ thể nó yếu lắm, hồi nhỏ từng bị bói là không sống quá ba mươi.”

“Sinh xong rồi thì ít ra sau này còn có người nương tựa…”

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chong-toi-moi-ngay-deu-tu-doc-thoai-noi-tam/chuong-4.html.]

Nói thật, dù tôi không thích Tạ Lẫm đến đâu, nghe người ta bàn tán ông chồng mới cưới của mình sắp chết, cảm giác ghê tởm vẫn trào lên tận cổ.

Tôi còn đang nghĩ cách kiếm lý do từ chối thì…

“Không muốn đi.”

Tạ Lẫm nhận điện thoại giục về từ nhà họ Tạ.

“Vì sao không muốn?” - Bên kia hỏi.

“Hừ, nhìn thấy các người là bực.”

Tạ Lẫm lúc nào cũng giữ ba phần lễ phép với người khác.

Ngoại trừ người nhà họ Tạ.

“Nếu nhất định phải có lý do…”

“Hừm… tôi mang thai rồi. Vợ tôi phải ở nhà chăm sóc tôi. Vậy hài lòng chưa?”

Thần kinh.

Tôi đứng phía sau hắn, vô nghe hết toàn bộ cuộc gọi.

Không ngờ hắn lại dựng chuyện kiểu đó.

Thấy tôi ở đằng sau, hắn lúng túng siết chặt điện thoại, mặt đỏ rần không rõ vì xấu hổ hay vì bối rối.

Nhỏ giọng:

“…Để giải thích.”

Đừng nhìn vẻ ngoài hắn như con mèo bị vạch trần vậy.

Trong lòng hắn… đang loạn như gà mắc tóc:

“Trời ơi trời ơi! Tôi đang nói cái gì thế này?!”

“Hình tượng cao lãnh cấm dục của tôi sụp đổ rồi!”

“Vợ cuối cùng cũng đối xử tốt với mình hơn một chút, vậy mà mình lại tự bôi tro trát trấu thế này!”

“Bây giờ đi c.h.ế.t chắc vẫn còn kịp nhỉ…”

Tôi mím môi.

Thật ra, hắn như vậy… lại thấy đáng lạ thường.

Sợ hắn chuyện dại dột thật, tôi vờ như không để ý, mở miệng nói mình đói.

Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm, mặt mày dãn ra:

“Vậy để đi nấu cơm.”

Khoan đã!

Tôi túm tay hắn lại, ra dấu tay:

“Để em nấu.”

Dù gì thì… cơm hắn nấu thật sự không thể nuốt nổi.

Tạ Lẫm chủ vào bếp phụ.

Nhưng ánh mắt thì… cứ thi thoảng lại len lén liếc nhìn tôi.

Trong tai tôi toàn là giọng hắn cười hì hì vang vọng.

Không hiểu nổi hắn đang vui cái gì.

Tôi lại đúng món mà hôm trước hắn từng nấu đặc biệt gắp cho hắn một con tôm, để hắn biết thế nào là "tôm ngon thực sự".

Tạ Lẫm không nói gì, ngoan ngoãn ăn hết.

Tôi còn chưa phản ứng lại thì đã nghe thấy hắn mừng thầm trong bụng:

“Vợ tôm cho mình ăn! Tui phải ăn luôn cả vỏ mới được!”

“Không sao cả vì vợ thì ăn vỏ tôm có là cái gì chứ.”

“Cô ấy rõ ràng miệng cứng lòng mềm, biết tôi thích tôm nên cố ý rồi giả vờ không quan tâm.”

“Chết tiệt! Quên chụp ảnh khoe với tụi kia rồi! Đáng lẽ phải đăng group khoe cơ!”

…Đến ăn cũng không hắn ngậm mồm trong lòng lại nổi.

Đúng lúc ấy… Điện thoại tôi đặt trên bàn hiện mấy dòng tin nhắn:

「Anh về rồi.」

「Em dạo này thế nào?」

「Mình gặp nhau một chút được không?」

Tên người gửi: “Người cũ~”

Hệ thống hiện lên thông báo:

【Tin tốt】Tên đó không phải do đặt, tên nick đó chính là Người cũ~.

【Tin xấu】Hắn thực sự là người cũ của .

…Tôi?

Cạch.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...