Tần Dục, mong sẽ không hối hận về những gì đã hôm nay.
Lúc thanh toán, nhân viên đỏ mặt đưa ra một hộp bốc thăm:
“Xin chào, hôm nay nhân dịp khai trương, khách hàng bốc câu hỏi và trả lời, sẽ chọn một món hàng miễn phí.”
Tần Dục vốn chẳng thiếu tiền, chịu không nổi hứng thú của Hứa Hân, đành để ta chơi.
“Xin hỏi, hai việc người khác từng khiến cảm nhất là gì?” – nhân viên đọc to câu hỏi.
Hứa Hân bất chợt Tần Dục bằng ánh mắt dịu dàng:
“Việc thứ nhất, là đêm vợ sinh con khó sinh, chỉ vì tôi thấy đơn, liền bỏ chạy đến bên tôi chỉ trong mười phút, ở lại với tôi cả đêm.”
Tim tôi như nghẹn lại.
Hôm đó tôi nằm trong phòng sinh, vừa đau vừa sợ, thở thôi cũng trở thành xa xỉ, mà không sao liên lạc với Tần Dục.
Người ở bên cạnh tôi, an ủi tôi, lại chính là vợ khách hàng ngày ấy.
“Việc thứ hai, cũng là điều khiến tôi cảm nhất, chỉ vì tôi muốn có một đứa con, đã đồng ý giả báo cáo khám sức khỏe của vợ mình, đem phôi thai của chúng tôi cấy vào bụng ta.”
Trong khoảnh khắc đó, tôi gần như không dám tin mình nghe gì.
Những người khác cũng trố mắt, đồng loạt về phía Tần Dục:
“Anh Tần, chuyện này… là chứ?”
Tần Dục thản nhiên nhún vai:
“Thì sao nào?”
“Trời ạ, đúng là Tần có nghĩa khí! Nhưng Hứa Hân đâu phải không sinh , sao nhất định bắt con hai người chui ra từ bụng Giang Nam?”
Tần Dục trầm mặc chốc lát, rồi bất lực xoa đầu Hứa Hân:
“Giang Nam sinh con suýt mất mạng, còn Hân Hân tuy ngoài mặt như đàn ông, thật ra sợ đau sợ chết. Ba nào nỡ để ấy tự mình sinh chứ?”
5
Ngoài bán hàng với gương mặt khó tả, những người khác đồng loạt vỗ tay cho Tần Dục.
Tai tôi ù hẳn đi, trong một khoảnh khắc, tôi thậm chí còn ước giá mà mình đã chết trên bàn mổ ngày hôm ấy.
Như thế sẽ không phải đối mặt với sự nhục nhã và nực đến thế này.
Gương mặt lo lắng của trai hiện rõ trước mắt.
Tôi gượng gạo nhếch môi, còn chưa kịp mở miệng, nước mắt đã lăn dài:
“Anh ơi, năm đó ta đã quỳ xuống cầu xin em thế nào, rằng muốn có một kết tinh của chúng em?”
Đúng , vốn dĩ tôi không hề muốn có con, lúc kết hôn Tần Dục cũng đã đồng ý với tôi.
Thế mà sau đó, ta lại quỳ xuống cầu xin, rằng không muốn để ba mẹ thất vọng, còn bảo mơ ước lớn nhất chính là có một đứa con mang danh nghĩa của chúng tôi.
Tôi mềm lòng.
Thậm chí khi cầm kết quả khám sức khỏe cho thấy mình khó có thể mang thai bình thường, tôi còn áy náy, nên đã đồng ý thụ tinh ống nghiệm.
Vì mong muốn của ta, tôi chịu cảnh nghén ói đến chết đi sống lại, sinh con thì suýt mất mạng, sau sinh vì rối loạn hormone mà tóc rụng từng nắm, đêm nào cũng mất ngủ.
Cho con bú thì như bị cá mập cắn xé, đau đến vã mồ hôi lạnh.
Để rồi cuối cùng, tôi chẳng qua chỉ là một công cụ, một con ngốc bị xoay vòng vòng mà thôi!
Hứa Hân chọn một bộ đồ ngủ gợi cảm, kiêu ngạo:
“Vợ như quần áo, Huynh đệ như tay chân, quần áo lúc nào chẳng thể vứt, tay chân sao có thể chặt bỏ? Tôi không muốn người ngoài chăm con, Tần Dục liền không bảo mẫu cho Giang Nam, bắt ta tự mình hết, đây mới là Huynh đệ tốt chứ.”
“Bây giờ tôi sung sướng quá, vừa có Huynh đệ nuôi, vừa mẹ không đau đớn, con cũng chẳng cần tự chăm, sau này còn có con cái nuôi dưỡng tuổi già. Tôi chỉ cần lo xinh đẹp như hoa thôi, đời tôi đúng là mỹ mãn~”
Tôi không thể nghe tiếp, chỉ thấy dạ dày cuộn lên từng cơn buồn nôn.
Tôi nhờ trai dặn chủ cửa hàng lưu lại bản sao toàn bộ camera giám sát bằng chứng, rồi bảo bảo mẫu đưa con thẳng đến nhà ba mẹ Tần Dục.
“Tiểu thư, nếu họ không chịu nhận thì sao?”
Họ đương nhiên sẽ không muốn.
Ngày tôi sinh con, họ hay như rót mật, đến khi thật sự có con rồi thì trốn biệt, sợ bị phiền.
“Tốt, cứ đặt ngay trước cửa.”
Con của người khác, sao tôi phải gánh vác?
Tôi đã quá đủ khi kẻ bị lợi dụng rồi.
Anh trai sắp xếp cho tôi gặp một luật sư bè để bàn chuyện ly hôn, vì sợ tôi khó chịu nên hẹn tại phòng riêng trên tầng hai quán bar.
Giữa chừng, luật sư vào nhà vệ sinh, trở về với vẻ mặt quái lạ.
“Luật sư Vương, có chuyện gì ?”
“À… Giang, vừa rồi tôi đi ngang phòng bên cạnh, thấy một đôi nam nữ đang hôn nhau, trong lúc chuyện hình như có nhắc đến tên , nên tôi đoán liệu có phải là…”
Dù tôi đã chuẩn bị tâm lý, khi tận mắt thấy Tần Dục và Hứa Hân hôn nhau quấn quýt, tim tôi vẫn như bị dao đâm.
Hứa Hân có vẻ say, ngồi hẳn trên đùi Tần Dục, mắt ngấn lệ:
“Tần Dục, có biết tại sao em muốn sinh con với không? Tất nhiên là vì em muốn lấy ! Đồ ngốc!”
“Từ nhỏ em đã , suốt bao năm, em không dám thổ lộ, sợ bị từ chối, ngay cả Huynh đệ cũng chẳng .”
“Biết trước sẽ bị Giang Nam cướp đi, em nhất định đã can đảm hơn. Tần Dục, em thật sự , đến khổ sở…”
Trong mắt Tần Dục tràn ngập thương tiếc, ta hôn sâu ta suốt ba phút như để đáp lại cảm ấy.
Những người khác cũng lên tiếng bênh vực Hứa Hân:
Bạn thấy sao?