Chủ Mẫu Phủ Ôn – Chương 3

Kho ấy, vốn là của ta.

May thay, việc nâng quý thiếp chưa kịp thành, Ôn Thư Bạch đứng ra ngăn cản.

Không biết ai lắm miệng, để chuyện lọt tới tai Liễu di nương, từ đó nàng ta xem ta như kẻ hủy hoại tiền đồ quý thiếp của mình.

Mỗi lần ta, ánh mắt nàng ta như muốn xé ta thành trăm mảnh.

Nào ngờ vận rủi ập tới, một hôm nàng ta đến vấn an bà bà, vô ý trượt chân ngã, thai nhi trong bụng chưa thành hình, lập tức mất đi.

Ấy là lần đầu tiên Ôn Thư Bạch và ta tranh cãi lớn.

Liễu di nương gào khóc đổ tội, ta chết huyết mạch Ôn gia, và Ôn Thư Bạch… tin thật.

7

Không bao lâu sau, Ôn Thư Bạch lại ra vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Sáng sớm cùng ta dùng điểm tâm, còn vẽ mày, năng ngọt ngào, hệt như thuở tân hôn.

Chàng ôm lấy vai ta, cả hai soi gương đồng, bóng dáng một đôi phu thê: chàng tuấn tú, ta dịu dàng, chẳng khác gì nam nữ chính trong thoại bản.

Suốt sáu năm qua, thư phòng ta chất đầy thoại bản do chính tay Ôn Thư Bạch lặn lội tìm về.
Hẳn bởi là thư sinh đa , thoại bản chàng chọn phần lớn là chuyện nam nữ ân .

Tiểu thư xinh đẹp, phải lòng thư sinh tài hoa, sau khi thành thân thì hiếu thuận cha mẹ chồng, thương tiểu , đối xử hòa nhã với thiếp thất, dạy con giữ lễ, vào bếp nấu ăn, lấy hồi môn giúp trượng phu bước lên đường công danh.
Phu quân thành đạt, vì nàng mà xin phong cáo mệnh, trở thành giai thoại.

Mỗi khi ta đọc đến đoạn nhập thần, Ôn Thư Bạch lại ghé sát bên tai, bật trêu:
“Phu nhân, chúng ta chẳng phải giống như nhân vật trong sách đó sao?”

Hơi thở ấm nóng phả nơi gáy khiến ta run rẩy, lúc ban đầu còn đỏ mặt dựa vào lòng chàng, lòng đầy ngọt ngào.

Cho đến khi hắn viên phòng với thiếp, ta “đập bàn” một cái.
Chết tiệt, suýt chút nữa bị cái mặt trắng nhỏ kia lừa cho quay mòng mòng!

Thanh Hạnh vội đóng cửa phòng, thì thầm:
“Tiểu thư, xin người nhẫn nại, chớ để lộ sơ hở.”
Tiểu Đào chớp mắt to:
“Khởi kế hoạch B chứ ạ?”

8

Những ngày sau đó, ta vẫn ăn ngon mặc đẹp, nhàn nhã xem thoại bản, có lúc rảnh rỗi lại đi tuần tra sản nghiệp.

Hồi môn của ta có nhiều cửa hàng, hằng năm ta đều dành ra một tháng để tuần sát.

Thế mà vẫn phải cưỡi ngựa chạy gấp, mệt mỏi gần chết.

Ai bảo vị chưởng quầy mẫu thân để lại cho ta lại quá mức tinh tường tháo vát, khiến cho cái việc gà đẻ trứng – trứng nở ra gà, tiệm nối tiếp tiệm, bạc trắng tích tụ như cầu tuyết, càng lăn càng lớn?

Có bạc thì vạn sự đều dễ.

Hôm ấy, khi ta đang dùng bữa tại thiên gian xa hoa nhất, không tiếp khách lạ của tửu lâu, liền thấy Ôn Thư Bạch cùng phụ thân ta, một trước một sau, thái độ cung kính tiễn đưa một vị công tử phong lưu nho nhã ra khỏi phòng.

Sau đó cả hai lại quay về trong gian, nửa canh giờ sau mới rời đi.

Chỉ là bọn họ đâu biết… tửu lâu này vốn cũng là sản nghiệp của ta.

Hành vi lén lút như thế, tất có uẩn khúc.

Ta liền âm thầm điều người, phân ra một nhóm chuyên theo dõi phụ thân.

Từ sau khi thành hôn với Ôn Thư Bạch, bà bà lấy cớ rằng nhà họ Ôn vốn là thư hương thế gia, không nên quá phô trương lãng phí, người hầu hạ chỉ cần hai ba người đủ dùng, cầu ta đuổi hết đám nha hoàn và gã sai vặt ta mang từ nhà mẹ đẻ.

Chẳng bao lâu sau, một đêm nọ bà bà nửa mê nửa tỉnh trở mình, giẫm phải đuôi áo mình mà té ngã một trận.
Rồi bà ta than thở rằng mấy bà mụ trong phòng tuổi cao sức yếu, không còn đắc dụng nữa, lẩm bẩm rằng nên mua thêm vài người giỏi giang.

Kỳ thực, 50 người đưa vào phủ lần đó, đều là do chính bà bà tự mình tuyển chọn, giấy bán thân cũng đều nắm trong tay bà.

Song bà ta nào hay… đám người ấy vốn là mẫu thân ta đã sớm thay bà “tuyển chọn” kỹ lưỡng rồi.

Ta ôm tách trà, đến run cả vai. Mẫu thân tức đến mức lấy ngón tay chọc trán ta, mắng khẽ:
“Con đó, cũng nên bớt chủ quan mà sống cho cẩn thận.”

Ta nũng:
“Có nương ở đây, nữ nhi có để tâm hay không, cũng chẳng quan trọng.”

Bà bà nào biết rằng, ngay cả căn phủ đệ mà chúng ta đang ở, cũng là do mẫu thân ta không biết đã chuyển bao nhiêu tay, cuối cùng bán lại cho Ôn Thư Bạch.

Chẳng những nhà ta ở, mà cả hai nhà sát vách tả hữu, cũng đều là người nhà họ Lý.

Mẫu thân từng :
“Chuyện hôn nhân giống như hợp tác ăn, không thể chỉ lợi lộc trong hai ba năm, phải có ánh dài rộng.”
“Tốt nhất là song phương cùng thắng. Nhưng nếu một bên sinh lòng phản trắc, thì bên kia phải có bản lĩnh rút lui toàn thân.”

Hại người chi tâm Không phép,phòng người Không thể thiếu trái tim.Dẫu không có điều kiện, cũng phải tự tạo ra điều kiện.

Huống hồ nhà họ Lý ta cơ nghiệp lớn, mẫu thân ta – thân là nữ lưu, vẫn có thể vững vàng lập thân nơi kinh thành quỷ quái, giữa bầy sói đội mác quyền quý, sống ung dung đến tận hôm nay —
là nhờ vào: tâm cơ, thủ đoạn, vận khí và hậu thuẫn, thiếu một thứ cũng chẳng thể thành.

Chỉ là… ta không ngờ, Ôn Thư Bạch lại không nhịn đến thế, là ta đã đánh giá hắn quá cao rồi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...