Người con trai tôi nhất trên thế gian này, đã chết rồi.
Anh ấy tên là Giang Yến, là một cảnh sát.
Vì cứu một bị trai bạo hành mà ấy bị một cậu ta đâm bảy nhát dao.
Sau đó, ấy khóc lóc rằng Giang Yến đã quấy rối ta, nên trai ta mới đâm ấy.
Kẻ thủ ác lại nhờ một tờ giấy chứng nhận bệnh tâm thần mà thả tự do.
Tôi vào khuôn mặt giả vờ vô tội của bọn họ, bỗng nhiên bật .
Chứng nhận bị bệnh tâm thần à?…
Thật trùng hợp, tôi cũng có một tờ như thế.
1
Giang Yến đã chết rồi.
Khi y tá tin này với tôi, ấy cẩn thận vào mặt tôi. Nhưng tôi chẳng có biểu cảm gì, chỉ đang nghịch con búp bê trong tay:
“Ý là sao?”
Cô ấy , tức là Giang Yến sẽ không bao giờ đến thăm tôi nữa.
Tôi ngừng lại một chút, sau đó :
“Thế thì tốt quá.”
Tôi đã sớm chán ghét Giang Yến rồi.
Tôi ghét dáng vẻ quá đẹp trai của ấy khi mặc đồng phục cảnh sát, càng tôi trông bệnh tật và xấu xí hơn.
Ghét việc ấy luôn vào bếp nghiên cứu những món ăn ngon, tôi béo lên.
Còn ghét cả việc ấy ôm đàn guitar, hát những bài hát lệch tông cho tôi nghe.
Anh ấy không đến nữa là tốt nhất.
Một kẻ bị tâm thần như tôi, vốn dĩ không nên có ai .
Những ngày không có Giang Yến, tôi một mình ăn cơm, một mình nghe nhạc, một mình đi dạo. Nhưng không hiểu vì sao, lồng ngực tôi lúc nào cũng đau, đau đến mức không thể ngủ .
Thế là nửa đêm tôi trèo vào phòng viện trưởng.
Ông ấy đang bận hôn y tá thì bị tôi cho giật mình.
Nhưng tôi mặc kệ, chỉ vào ngực mình :
“Tôi rất khó chịu, chữa cho tôi đi.”
Viện trưởng nghe xong triệu chứng của tôi, ông thở dài, :
“Để ta đưa đi gặp Giang Yến lần cuối.”
2
Giang Yến nằm trong căn phòng nhỏ ở nhà tang lễ.
Anh ấy là người đẹp trai nhất tôi từng gặp.
Thời đi học, ấy là nam thần của trường, mỗi ngày đều có nữ sinh đăng ảnh của lên bức tường tỏ . Nhưng giờ đây, ấy trông không còn đẹp nữa.
Cánh tay và chân đều gãy, giống như cành cây bị bẻ gãy đôi rồi gấp khúc lại .
Khuôn mặt đầy vết bầm, lồng ngực thì bị lõm xuống.
Nhân viên trực ban ở phòng bên lén lút bàn tán:
“Thật tội nghiệp… Lúc đó vốn dĩ không phải cảnh sát này nhiệm vụ, ấy chỉ cờ đi ngang qua thì gặp đúng cậu ấm nhà giàu kia đang đánh .”
“Những người khác không ai dám lại gần, chỉ có cảnh sát Giang lao vào, kết quả là ấy chết, thật đáng tiếc.”
“Nghe ấy đến trung tâm thương mại để mua nhẫn cưới… Lúc đưa vào bệnh viện thì chỉ còn chút hơi tàn, ấy cứ liên tục gọi tên ai đó, hình như là gì đó… Đình Đình?”
Là Tinh Tinh mới đúng.
Tôi thầm trong lòng.
Cái tên này là do Giang Yến cùng tôi đổi. Anh ấy hy vọng cuộc đời tôi sau này sẽ không có giông bão, luôn là những ngày nắng đẹp.
Không hiểu sao, tim tôi lại bắt đầu đau.
Tôi đẩy đẩy Giang Yến:
“Này, tôi không thích cái tên này nữa, mau nghĩ cho tôi cái tên mới đi.”
Anh ấy nhắm mắt, không trả lời tôi.
Tôi lại hôn lên môi ấy. Nhưng lạnh quá, ấy cũng không có phản ứng gì.
Thì ra đây chính là cái chết.
Tôi bỗng nhiên hét lên một cách điên cuồng, lấy đầu đập mạnh vào tường.
Nhân viên ở phòng bên cạnh sợ hãi, định lao vào lại bị tiếng hét xé lòng của tôi cho chùn bước.
Đợi đến khi họ đủ can đảm mở cửa ra, tôi đã biến mất.
3
Tại một bệnh viện tư cách đó hai cây số, tôi đứng trong bóng tối của hành lang, lặng lẽ về phía phòng bệnh.
Cô nằm trong đó tên là Cố Tự Nhu.
Nếu không phải vì bảo vệ ta, Giang Yến đã không bị tên điên đó đâm bảy nhát dao.
Lúc này, Cố Tự Nhu đang khóc trước mặt một đám phóng viên.
“A Trạch thật sự không cố ý đâu, bọn tôi chỉ giỡn thôi.”
“Là cảnh sát kia quá đáng, bề ngoài thì như muốn can ngăn, thực ra là lợi dụng cơ hội để tay chân với tôi.”
“A Trạch bảo ta dừng lại, ta còn quá hơn, cho nên A Trạch mới… Xin lỗi, thật sự xin lỗi, A Trạch không muốn ai cả, ấy chỉ là tôi quá thôi.”
…
Lời khai của Cố Tự Nhu nhanh chóng nhiều người tự xưng là nhân chứng xác nhận:
“Anh cảnh sát đó đúng là có kéo tay kia, còn sờ ngực ta nữa.”
“Hầy, lúc đó bọn tôi đều chết lặng, ai mà ngờ một cảnh sát lại mấy chuyện như .”
“Đánh nhau chắc chắn là do cảnh sát đó ra tay trước, bên kia bị đánh tức quá nên mới rút dao, tôi rõ ràng lắm, không sai đâu.”
Ban đầu, mọi người còn nửa tin nửa ngờ lời kia, giờ đã có nhân chứng nên lời của ta càng đáng tin hơn.
Trùng hợp thay, camera ở hiện trường lại bị hỏng.
Dư luận bùng nổ:
“Sao lại trùng hợp đến thế, camera vừa hay bị hỏng?”
“Tôi thấy là cảnh sát không dám công khai ra thì có.”
“Các người có đồng nghiệp như , cảm thấy mất mặt đúng không?”
…
Tôi tắt điện thoại, nằm xuống giường. Trong đầu là hình ảnh Giang Yến hôm điền nguyện vọng chuyển sang trường cảnh sát.
Dưới ánh mặt trời, chàng trai mặc chiếc áo sơ mi trắng, tôi với ánh mắt nghiêm túc.
“Tinh Tinh, trong cuộc đời em, chính nghĩa luôn vắng mặt.”
“Cho nên… muốn thử trở thành chính nghĩa đó.”
Anh ấy đúng là một kẻ ngốc. Lúc nào cũng dốc hết sức, muốn biến một kẻ điên như tôi thành một người bình thường, ấm áp và hạnh phúc.
“Giờ nghĩ lại, may mà không thành công.”
Tôi mỉm với bức ảnh của Giang Yến.
Cởi bộ đồ bệnh nhân ra, tôi ném nó vào thùng rác rồi bước ra khỏi phòng bệnh.
Bên ngoài là màn đêm bao phủ mọi thứ.
Thế thì lại tốt quá…
Họ đã dập tắt ánh sáng duy nhất trong đời tôi. Nhưng họ không biết rằng, bóng tối mới chính là sân khấu của tôi.
4
Tôi trèo vào văn phòng của viện trưởng.
Lúc này ông ta đang cùng y tá vô tư ôm hôn trong bóng tối.
Tôi bật đèn lên, mặt không biểu cảm họ. Cô y tá giật mình hét lên, viện trưởng hoảng hốt lấy chăn che người:
“Cô… … điên rồi à?”
Tôi bình thản:
“Không điên thì sao vào viện tâm thần?”
Ngồi xuống chiếc ghế da giữa văn phòng, tôi gác chân lên bàn:
“Cho tôi một thân phận mới.”
Viện trưởng giận dữ:
“Cô định gì? Còn ra lệnh cho tôi? Muốn tạo phản à?!”
Tôi kéo rèm cửa sổ lên, bên ngoài có một chiếc DV, ánh sáng đỏ nhấp nháy đang ghi hình.
Đây là món quà Giang Yến tặng tôi bằng tháng lương đầu tiên, quay rất rõ ngay cả trong đêm. Khi leo cửa sổ vào đây, tôi đã để nó ở bên ngoài.
“Mấy phim gần đây chiếu ở hội trường chán quá.”
Tôi cầm DV vẫy vẫy:
“Tôi cho mọi người xem cái này không?”
Khuôn mặt đầy thịt của viện trưởng bắt đầu run rẩy:
“Cô… muốn thân phận gì?”
Tôi suy nghĩ một lát, quay sang hỏi y tá:
“Cô tên gì nhỉ?”
Viện này có hàng chục y tá, tôi nhớ tên ấy nghe hay nhất.
Y tá run rẩy đáp:
“Kiều… Kiều Vũ Sơ.”
“Tên hay đấy.”
Tôi :
“Vậy thì lấy nó.”
5
“Kiều Vũ Sơ, từng có sáu năm kinh nghiệm y tá ở trung tâm tâm thần Nam Thành.”
Với thân phận này, tôi đứng trước mặt Lục Trạch.
Nhờ vào tờ giấy chứng nhận tâm thần, hắn ta thoát khỏi trách nhiệm hình sự. Đổi lại, hắn phải ở trong viện tâm thần vài tháng để tránh sóng gió dư luận.
Vừa thấy tôi, Lục Trạch đã :
“Đồ chơi mới xinh đấy, tôi thích.”
Trước tôi, đã có hơn chục hộ lý bị hắn hành hạ đến mức phải bỏ việc. Trong số đó có một người, khi phát hiện thì toàn thân đầy máu, giờ vẫn nằm trong phòng hồi sức cấp cứu.
Vì , dù lương có cao đến mấy, không ai dám chăm sóc tên bạo lực này nữa.
Nhưng tôi thì khác. Tôi nhẹ nhàng :
“Tôi không đến đây để đồ chơi đâu.”
Lời còn chưa dứt, một chiếc ly thủy tinh đã ném thẳng vào đầu tôi. Mảnh vỡ bay tung tóe, máu lập tức chảy xuống từ trán tôi.
Lục Trạch ngả người dựa vào giường, mỉm tôi.
Hắn đang chờ phản ứng của tôi.
Những hộ lý trước đây, người thì hét lên, người thì suy sụp, người thì nổi giận. Nhưng tôi không . Tôi chỉ đưa lưỡi ra, liếm dòng máu chảy đến miệng.
Lục Trạch ngừng .
Thế giới của hắn trước giờ chỉ toàn là những con cừu, và giờ đây, một con sói cuối cùng cũng gặp một con sói khác giữa vùng hoang dã.
Cảm giác này chắc mới mẻ lắm nhỉ?
Từng bước tiến về phía Lục Trạch, tôi ngồi xuống, nghiêm túc thẳng vào mắt hắn.
“Anh có thích người khác đau không?” Tôi nhẹ giọng hỏi.
Đây là cơ chế tâm lý của kẻ bạo lực. Nhìn người khác đau đớn, họ sẽ cảm thấy một niềm vui mãnh liệt.
“Đáng tiếc là tôi không có cảm giác đau. Anh hành hạ tôi cũng vô ích.”
“Không có cảm giác đau?”
Lục Trạch hỏi nhỏ.
“Không tin à?”
Tôi cầm lấy một gạt tàn thủy tinh, đặt vào tay Lục Trạch:
Bạn thấy sao?