Chứng Nhận Tâm Thần – Chương 4

16

Tôi mở mắt, hắn.

Hắn trông không ổn chút nào. Rõ ràng mặc bộ vest đắt nhất, cúc tay áo còn là kim cương lớn, thần sắc trên khuôn mặt lại gầy gò kia lại u ám đến mức bệnh hoạn, đôi mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ.

Tôi biết mà.

Những ngày qua, Lục Trạch đang cố gắng hết sức để trở thành vị hôn phu hoàn hảo trong mắt Cố Tự Nhu.

Nhưng càng hoàn hảo, hắn càng phải đè nén bản thân. Càng đè nén, hắn càng nhớ tôi.

Tôi biết hắn sẽ đến. Chỉ không ngờ lại trùng hợp đến , hắn thấy tôi với đôi mắt đầy nước mắt.

Lục Trạch chưa bao giờ thấy tôi khóc. Là đồng loại, hắn hiểu quá rõ, nước mắt của một kẻ điên lạnh lùng quý giá đến mức nào.

Như thể vừa nhận bảo vật, Lục Trạch ôm chặt lấy tôi.

Hắn rất mãn nguyện mà nghĩ rằng…

Hóa ra tôi cũng đau khổ vì chia ly. Hóa ra tôi cũng nhớ hắn, như cách hắn nhớ tôi.

Lục Trạch đưa tôi về nhà. Không phải căn nhà của hắn và Cố Tự Nhu, mà là một căn nhà khác ở phía nam thành phố.

“Ở đây chờ tôi.”

Hắn từ tốn :

“Tôi sẽ nhanh chóng quay lại.”

17

Tôi suýt bật .

Thấy chưa, Giang Yến. Tên điên tham lam này, hắn thực sự muốn có cả hai.

Con người “bình thường” của hắn cần Cố Tự Nhu vợ. Con người “tăm tối” của hắn muốn tôi nhân.

Trong một thoáng, tôi rất muốn cầm chiếc bình hoa sứ trên bàn, đập mạnh vào đầu hắn. Nhưng như thế quá dễ dàng cho hắn rồi.

Tôi đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn trên bình hoa, rồi quay lại Lục Trạch, :

“Được, tôi chờ .”

Câu này nghe quen thuộc sao. Như thể nó đã tôi lặp đi lặp lại hàng trăm, hàng ngàn lần trong lòng, chỉ chờ cơ hội để bật ra.

Nhưng rõ ràng tôi chưa từng câu này mà.

Ánh mắt dừng lại trên bông hoa hồng trong bình, đầu tôi như muốn nổ tung.

Thì ra là ….

Câu này, vốn là tôi muốn với Giang Yến, chưa bao giờ có cơ hội thốt ra.

“Tinh Tinh, hãy tin , sẽ mang nhẫn đến tìm em.”

“Được, em sẽ chờ .”

18

Những ngày sau đó, tôi mỗi ngày đều rất chăm ngồi trong sân chờ Lục Trạch.

Mùa mưa của thành phố này đến đúng hẹn, cơn mưa lớn trút xuống không ngừng. Tôi không quay vào nhà, chỉ ngồi yên ở sân tiếp tục chờ, và chẳng mấy chốc, mưa đã tôi ướt sũng.

Tôi chưa từng dầm mưa, Giang Yến thì đã rất nhiều lần.

Anh ấy vụng về, đến che ô cũng không biết, ô thì luôn nghiêng về phía tôi. Mỗi lần đi dạo về từ vườn hoa, nửa người đều bị ướt.

Tôi mắng :

“Lấy cái ô to hơn mà che!”

Anh ấy ấm ức:

“Đây đã là cái lớn nhất rồi.”

Tôi bất lực:

“Thế thì lấy hai cái nhỏ mà dùng.”

Anh không chịu:

“Nhưng muốn che chung ô với em.”

Thật ngốc nghếch hết sức.

Không hiểu sao, nghĩ đến những chuyện đó, tôi lại tự bật dưới cơn mưa lớn.

“Em ?”

Là Lục Trạch.

Hắn cầm một chiếc ô đen, xót xa dùng nó che lấy cơ thể ướt đẫm của tôi. Tôi ngẩng mặt lên, hắn:

“Thấy cuối cùng cũng đến tìm em, vui quá thôi.”

Lục Trạch chằm chằm vào gương mặt đang của tôi. Bất chợt, hắn ném chiếc ô trong tay về phía tôi.

Khung ô sắc nhọn lướt qua mặt tôi, máu lập tức hòa với mưa mà chảy xuống. Thế tôi không hề nhúc nhích.

Lục Trạch nhắm mắt lại, mất kiểm soát :

“Vũ Sơ, đừng như , là một kẻ thối nát, một kẻ hoàn toàn mục nát.”

Tôi chạm vào vết máu trên mặt mình:

“A Trạch, là muốn đuổi em đi sao?”

Lục Trạch nhắm chặt mắt.

Đây là bài kiểm tra cuối cùng của một kẻ điên, hắn dùng bạo lực để xác nhận cảm.

Ai chịu đựng bạo lực của hắn mà vẫn không rời bỏ, người đó chính là người thật lòng hắn.

Tôi hiểu hắn, bởi vì tôi cũng như .

Ngày Giang Yến thích tôi, tôi đuổi ấy đi, khóa chặt cửa, không cho vào nữa.

Anh đứng ngoài vườn hoa, có khi gảy đàn, có khi cắm một bó cúc nhỏ xinh lên khung cửa sổ của tôi.

Dù ngày hôm đó mưa to, vẫn đứng ngoài đó, các hộ lý khuyên đi về đáp:

“Không , mọi người không hiểu Tinh Tinh, ấy thật ra rất nhát gan, sợ tiếng sấm lắm.”

Tôi tức điên lên, chạy ra ngoài đá , đánh , dùng đủ loại lời lẽ khó nghe để chửi , bảo cút đi.

Anh như bị tổn thương đến cùng cực, quay lưng bỏ đi. Khoảnh khắc đó, tôi nhắm mắt lại.

Bởi vì mắt tôi đầy chất lỏng nóng hổi, tôi sợ mở mắt ra thì nước sẽ rơi xuống. Nhưng ngay khi tôi nhắm mắt, Giang Yến đã ôm lấy tôi.

Anh :

“Tinh Tinh, hiểu mà, hiểu em đang sợ điều gì. Em đừng sợ, không đi đâu cả, sẽ mãi mãi không rời xa em.”

——Lúc này đây, tôi ôm chặt lấy Lục Trạch.

“Em hiểu mà, em hiểu đang sợ điều gì.” Tôi nghẹn ngào .

“Anh đừng sợ, em không đi đâu cả, em mãi mãi không rời xa .”

Cơn mưa lớn trút xuống như bao phủ cả đất trời. Lục Trạch bỗng siết chặt vòng tay ôm lấy tôi. Những giọt mưa ấm áp rơi xuống hõm cổ tôi, mãi sau tôi mới nhận ra đó là nước mắt của Lục Trạch.

Đây là lần đầu tiên Lục Trạch khóc trước mặt tôi. Cũng là khoảnh khắc hắn hoàn toàn tôi.

Giữa cơn mưa xối xả, tôi ngơ ngác về phía trước.

Giang Yến, em chỉ cần dùng một phần mười sự tốt đẹp mà dành cho em để đối xử với người khác, thì đã dễ dàng khiến một kẻ điên em đến trọn vẹn.

Thế tốt với em như , còn em lại chưa bao giờ lời .

19

Khi Cố Tự Nhu một lần nữa phát hiện sự hiện diện của tôi và ầm lên như trời sập đất lở, Lục Trạch trở nên lạnh lùng chưa từng có.

Hắn :

“Như Như, chúng ta hủy hôn đi.”

Cố Tự Nhu hắn, không thể tin nổi.

“A Trạch, không cần đứa con của chúng ta nữa sao?”

Lục Trạch mệt mỏi xoa trán:

“Em còn định diễn tiếp đến bao giờ?”

Tờ phiếu khám thai là giả.

Thật ra, ngay lần đầu tiên thấy bài đăng đó trên xe của Lục Trạch, tôi đã biết chắc chắn là giả.

Tôi là hộ lý của hắn, không ai hiểu rõ hơn tôi về những loại thuốc hắn uống hàng ngày.

Chỉ cần điều chỉnh liều lượng một chút, kết hợp vài loại khác nhau, sẽ tạo ra những… ảnh hưởng đặc biệt lên cơ thể hắn. Chẳng hạn như khiến hắn tuyệt đối không thể có con.

Nhưng tôi không vạch trần Cố Tự Nhu.

Tôi muốn ta tranh giành, muốn ta đắc ý, muốn ta tận hưởng hạnh phúc thật sâu, rồi sau đó rơi vào địa ngục mà tôi đã chuẩn bị sẵn cho ta.

Giống như lần này, dù Cố Tự Nhu có khóc lóc, thậm chí nhịn ăn, tự bản thân, Lục Trạch cũng không hề dao .

Hắn dứt khoát hủy hôn, sau đó tuyên bố sẽ cưới tôi.

Dư luận nổ ra một làn sóng lớn, nhiều người chửi Lục Trạch là kẻ cặn bã, phụ bạc, và gọi tôi là kẻ thứ ba trơ trẽn.

Đáng tiếc, với hai kẻ tâm thần như tôi và Lục Trạch, những điều đó chẳng mảy may ảnh hưởng.

Ngày Lục Trạch đính hôn với tôi, Cố Tự Nhu xuất hiện tại buổi lễ. Cô ta đứng trên sân thượng, cầu xin Lục Trạch một lần.

“A Trạch, không có của , em sống không nổi nữa.”

“Nếu cưới người khác, em thà nhảy xuống từ đây còn hơn.”

Trước đây, chiêu này luôn hiệu quả, bởi vì Lục Trạch từng có cảm với ta. Nhưng bây giờ, cảm đã cạn, mà Lục Trạch là kẻ ghét bị đe dọa nhất. Hắn đứng dưới sân, dang tay ra, nở một nụ điên rồ:

“Đến đây, Nhu Nhu, nếu em muốn nhảy thì cứ nhảy đi, sẽ đỡ em.”

Thấy Cố Tự Nhu mãi không nhảy, Lục Trạch lộ ra biểu cảm “biết ngay mà”, rồi quay người bỏ đi.

Nhưng ngay giây tiếp theo, một tiếng “rầm” vang lên phía sau, mọi thứ chìm vào im lặng. Sau đó là tiếng hét thất thanh của những người xung quanh.

Lục Trạch đứng khựng lại.

Hắn quay đầu một cách máy móc. Chỉ thấy Cố Tự Nhu nằm trên mặt đất, im lìm cùng tàn tạ giống như một con búp bê cũ nát.

Tôi đứng bên cạnh Lục Trạch, dùng tay lau vệt máu bắn lên mặt mình.

Tôi vô tội.

Cố Tự Nhu tự ngã xuống, tôi không hề đẩy ta. Tôi chỉ là… đã chỉnh lại chiếc lan can trên sân thượng một chút thôi.

20

Ngày hôm đó, cổ phiếu của tập đoàn Lục thị lao dốc không phanh. Cha của Lục Trạch nổi trận lôi đình, ném hàng loạt tài liệu vào mặt hắn.

Lục Trạch cúi đầu, im lặng không nhúc nhích.Sau đó, hắn ngẩng đầu lên và hỏi:

“Vậy lễ cưới phải hoãn đến bao giờ?”

“Mày điên rồi sao? Mày còn nghĩ đến việc tổ chức đám cưới?”

“Ừ, con đã hứa với Vũ Sơ rồi.”

Lục Trạch nhẹ giọng :

“Con phải cưới ấy.”

Giang Yến, xem, hắn em đến nhường nào, như thể chỉ cần có em, hắn sẵn sàng từ bỏ cả thế giới .

Ngày hôm đó, nội bộ nhà họ Lục tranh cãi rất lâu, cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp.

Nhưng vì gần đây xảy ra quá nhiều chuyện nên không tiện tổ chức linh đình. Cuối cùng, chỉ quyết định tổ chức một bữa tiệc cưới nhỏ gọn tại câu lạc bộ tư nhân của nhà họ Lục, chỉ mời người thân và bè thân thiết.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...