2
Lúc đó, Chu Cẩn Chi đang ở nước ngoài.
Ngay trong đêm đáp chuyến bay về, sáu tiếng sau đã đến thành phố tôi sống.
Anh bảo tôi giữ lại đứa bé.
Điều kiện trao đổi rất hậu hĩnh.
Tôi đồng ý.
Để tránh dây dưa cảm, ngày bé chào đời, tôi thậm chí không lấy một cái.
Chu Cẩn Chi đón con bé về, đặt tên là Khả.
Khả — viên ngọc đẹp.
Tôi nghĩ chắc thật lòng con bé.
Vậy thì cũng không cần tôi phải bận tâm nữa.
Tôi rời khỏi Bắc Kinh, chuyển đến sống ở miền Nam.
Nhưng rốt cuộc cũng không thoát khỏi nhà họ Chu.
Em trai của Chu Cẩn Chi — Chu Từ — đang quản lý chi nhánh phía Nam.
Tôi gửi hồ sơ xin việc khắp nơi.
Cũng không biết từ lúc nào, lại nộp cả đơn ứng tuyển thư ký cho Chu Từ.
Buổi phỏng vấn diễn ra suôn sẻ.
Rồi không hiểu sao, tôi trở thành thư ký điều hành của ta.
Chịu trách nhiệm lên kế hoạch lịch trình mỗi ngày.
Thỉnh thoảng pha trà, bưng nước, mua cà phê.
Khi thư ký trưởng vắng mặt, tôi cũng phải tiếp vài khách hàng quan trọng.
Phần lớn thời gian không cần đi công tác.
Công việc lặt vặt không quá nặng.
Lương rất cao.
Tôi dùng tiền Chu Cẩn Chi cho để mua một căn nhà.
Cộng thêm thu nhập từ công việc này, vốn dĩ có thể sống một đời yên ổn.
Nhưng sự yên ổn ấy bị hôn thê của Chu Từ vỡ.
“Dư Sơ, Dư Sơ?”
Chu Từ gõ tay xuống mặt bàn.
“Không đến mức phải suy nghĩ lâu như chứ? Do dự gì, thấy không ưng à?”
Anh , giọng mang theo chút khó chịu.
Tôi chỉnh lại lịch việc, đẩy bảng kế hoạch qua cho .
“11 giờ đến 11 rưỡi có một cuộc họp, 12 giờ hẹn ăn trưa với Tổng Giám đốc Lý, nhà ấy vừa có chuyện vui, tôi đã chuẩn bị quà mừng, lát nữa mang theo. Từ 2 đến 4 giờ chiều có hoạt chơi golf, Tổng Giám đốc Cận hẹn cưỡi ngựa, hai lịch trùng nhau, xem nên hủy cái nào. 5 giờ chiều tiếp khách đến tham quan trung tâm R&D và bàn chuyện hợp đồng. Bữa tối đặt ở Biệt thự Bán Sơn, thực đơn đã chốt, chủ yếu là món Quảng. Bây giờ là 10 giờ 43, tôi nghe có vài tổng giám đốc muốn gặp sớm để báo cáo vài việc, giờ có thể tranh thủ gặp họ.”
Tôi dừng lại vài giây rồi tiếp:
“Còn chuyện xem mắt trai thì thôi đi.”
Chu Từ ngả người tựa vào ghế giám đốc.
Đầu ngửa ra sau, mũi chân đẩy nhẹ, xoay ghế qua lại.
Nhìn tôi chằm chằm một lúc, như đang suy tính gì đó.
“Xì…”
Anh nửa nửa không: “Dư Sơ, em có chuyện gì giấu tôi à?”
Tôi đáp:
“Tôi từng quen biết trai .”
Nói là nhau thì quá nặng nề.
Bạn bè người thân không ai biết, cũng chẳng tính là mối chính thức.
“Oh, quen biết à?”
Anh gật gật đầu.
Đôi chân đang xoay ghế, đột ngột dừng lại.
Anh sắc mặt tôi, hít một hơi, giọng chắc nịch:
“Không đúng, không đúng. Em từng qua lại với tôi đúng không?”
Dù đã quen với ánh mắt khinh thường của giới thượng lưu, khi nghe đến chữ “qua lại”, tôi vẫn thấy như bị đâm một nhát.
Tôi trả lời: “Đúng.”
Anh ta lập tức đứng dậy, tít mắt, ân cần mời tôi ngồi xuống ghế sofa.
Lễ độ rót cho tôi một tách trà.
“Nào nào, em biết ai là người sinh ra con ấy không?”
“Bọn em chúng tôi hỏi kiểu gì cũng không moi ra .”
“Anh ta bình thường ghét trẻ con nhất, chắc là phải cực kỳ người phụ nữ đó nên mới giữ lại đứa bé.”
“Em từng đương với ấy, thử xem, người ấy thương nhất là ai?”
Là ai nhỉ?
Là từng ấy nắm tay đi dạo phố?
Hay… cũng chỉ là một trong số những người phụ nữ từng bên cạnh ấy?
Tôi mím môi.
“Tôi không biết ấy ai nhất, chắc chắn không phải tôi.”
Chu Từ bật thành tiếng.
“Oán khí lớn thật nhỉ? Anh tôi bình thường cũng đâu phải người keo kiệt.”
“Chắc là với người khác thôi. Lúc tôi còn quen ấy, còn phải nhà ở riêng.”
Vẻ mặt Chu Từ sững lại trong vài giây.
Ngỡ ngàng đến tròn xoe mắt.
“Ở đâu cơ?”
Anh lặp lại.
“Thuê nhà á? Anh tôi để em ở nhà ?”
Tôi khẽ , không lên tiếng.
“Cũng không hẳn là ấy để tôi ở, tôi tự . Anh ấy không sống chung với tôi.”
“Đệt thật, nhà cũng không lo? Thế thì mất giá quá!”
Chu Từ vuốt vuốt vạt áo, đứng dậy đi tới đi lui.
Thi thoảng lại liếc tôi vài cái.
“Không ra luôn đó Dư Sơ, em là kiểu người sống chết vì à? Với nhan sắc này, ít nhất người ta cũng nên tặng em căn hộ nhỏ chứ. Sao không rời bỏ ta luôn đi?”
Anh ta đang định giá tôi.
Nếu là trước đây, tôi chắc đã mắng thẳng vào mặt ta.
Nhưng lúc này, tôi điều chỉnh nét mặt, hạ giọng.
“Hồi đó tôi còn ngây thơ.”
Tôi pha trò.
“Vậy nên giờ, mở thêm cho tôi chút tiền bồi thường không?”
Tiếng gõ cửa vang lên.
Có người ló đầu vào.
Bạn thấy sao?