QUAY LẠI CHƯƠNG 1: https://vivutruyen2.net/chung-ta-khong-phai-tung-yeu-nhau-sao/chuong-1
6
Anh dỗ dành mấy trong trung tâm thương mại, túi mấy chục triệu mua là mua.
Vậy mà lại không muốn bỏ ra chút tiền nào vì tôi.
Tôi còn có thể nghĩ gì?
Chỉ có thể tự trách mình vô dụng, ở bên nhau hai năm mà chẳng nhận chút cảm nào từ .
Chu Cẩn Chi dập mạnh điếu thuốc vào gạt tàn.
Càng nghe, sắc mặt càng lạnh lẽo.
“Không đeo chiếc cà vạt em tặng – thứ mà em nghĩ là đắt đỏ, không bỏ tiền ra giúp em chuyển đến nơi ở tốt hơn… Tóm lại, em thấy em bỏ tiền mà không đáp lại, rồi quay sang trách tôi keo kiệt đúng không?”
Tôi hỏi lại: “Anh hình như rất ghét tôi nhắc đến chuyện tiền bạc.”
“Ha.” Anh khẩy, “Ai mà thích chứ?”
Tôi nhẹ giọng: “Tôi nghèo mà, Chu Cẩn Chi. Tiền chính là sự chân thành của tôi.”
“Tiền tôi có nhiều, chẳng lẽ đưa cho ai là người đó?”
Tôi : “Với người như , đưa tiền chưa chắc là . Nhưng không đưa, chắc chắn là thấy người ta không xứng đáng.”
Nụ mỉa mai trên môi đông cứng lại.
Anh tôi vài giây, cổ họng khẽ .
“Anh chưa từng nghĩ như .”
“Không sao.” Tôi lắc đầu, “Không quan trọng nữa rồi.”
Tôi cúi đầu chào , xoay người bước đi.
Người phía sau bước nhanh vài bước, lặng lẽ nắm lấy cổ tay tôi.
Lực hơi mạnh, nắm đến mức đau rát.
Anh thở gấp, môi mấp máy nhiều lần, mãi mới :
“Ở lại đi. Em muốn gì, cũng cho.”
“Tôi chỉ muốn tìm một người phù hợp để sống cùng.”
Chu Khả ôm con búp bê đứng ở cửa, hai chúng tôi.
Tôi nhẹ nhàng gạt tay ra.
“Đừng để con bé thấy rồi chê.”
Tay khựng giữa không trung.
Gân xanh nổi lên, khớp tay căng chặt.
Đợi tôi đi xa, mới chậm rãi thu tay về.
Chu Khả do dự, níu lấy ống quần .
“Bố?”
“Ừ.”
“Cô ấy là mẹ con đúng không?”
“Phải.”
“Nhưng các khác đều mẹ ôm. Mẹ tại sao… lại như với con…”
Con bé như không biết phải diễn tả thế nào.
Chu Cẩn Chi ôm con bé vào lòng, nhẹ nhàng chỉnh lại bím tóc.
“Vì mẹ có lý do riêng. Sau này khi có người khác ở đây, nhớ gọi là ‘ Dư’ nhé, biết chưa?”
“… Vâng.”
Còn nửa tháng nữa là kết thúc quá trình bàn giao công việc.
Chu Từ không giao thêm nhiệm vụ gì mới cho tôi.
Sau khoảng thời gian dài bận rộn, đột nhiên rảnh rỗi lại khiến người ta thấy khó chịu.
Tôi vừa gửi hồ sơ xin việc khắp nơi, vừa duy trì liên lạc với đối tượng đang hẹn hò.
Ứng Phù là người khiến tôi hài lòng nhất trong những lần gặp gỡ.
Anh là giảng viên đại học, chuyên ngành vật lý.
Tính cách điềm đạm, có lẽ do bị sinh viên “mài giũa” nhiều năm.
Lớn hơn tôi ba bốn tuổi.
Từng trải qua một cuộc hôn nhân, vợ mất vì bệnh.
Anh không phải người kết hôn lần đầu, nên cũng không bận tâm chuyện tôi từng sinh con.
Hôm nay tôi hẹn ăn tối cùng .
Trong giờ , tôi vừa gửi CV vừa chuyện với HR.
Vừa hết sáu giờ, tôi xách túi đứng dậy rời công ty.
Vừa ra khỏi cổng, tôi đã thấy Ứng Phù từ xa đứng dưới gốc cây, ôm bó hoa.
Thấy tôi, vẫn đứng yên.
Tôi kéo chặt áo gió: “Sao đứng xa thế?”
“Anh sợ em không muốn để đồng nghiệp thấy.”
Anh đưa bó hoa ra, hỏi tôi: “Nhà hàng ở gần thôi, mình đi bộ một chút nhé? Đi dọc bờ sông cũng đẹp lắm.”
Quả thật phong cảnh không tệ.
Chim nước bất ngờ vỗ cánh, bay vòng quanh bờ sông.
Hít vào chút không khí lành lạnh, cũng thấy dễ chịu.
Ứng Phù nhíu mày, thỉnh thoảng ngoái đầu ra sau.
Tôi theo ánh mắt .
“Hửm? Sao ?”
“Anh cứ có cảm giác… có ai đang theo dõi bọn mình.”
Anh trêu: “Chắc là có người muốn xin WeChat của em đó.”
Phía sau vẫn yên tĩnh như thường.
Tôi nhẹ nhàng trấn an .
“Không thấy ai cả… tôi rất nhạy với việc bị theo dõi, yên tâm đi, chắc không có ác ý đâu.”
Ứng Phù gật đầu.
“Gần tới rồi, băng qua đường thôi.”
Anh vòng tay nhẹ nhàng che chắn cho tôi, vừa đi vừa kể mấy chuyện thú vị trong trường.
Đúng lúc giờ cao điểm, xe cộ qua lại tấp nập.
Người bên cạnh tôi bỗng nghiêng mạnh một cái, bật ra một tiếng rên khẽ.
Tôi bị va phải, loạng choạng lùi lại vài bước.
Một chiếc xe điện đổ lăn ngay trước mặt.
Vài cậu thanh niên dáng người mảnh khảnh từ dưới đất bò dậy, phủi bụi rồi phóng xe chạy mất dạng.
Ứng Phù ôm cánh tay, hơi khom người.
Anh bị xe đâm trúng.
Tôi hoàn hồn, vội đỡ ngồi xuống lề đường.
“Đừng cử lung tung! Không biết có bị gãy xương không đâu, phải đến bệnh viện.”
Taxi đều kín khách.
May mà đặt xe công nghệ gần đó.
Mặt trắng bệch, trán túa mồ hôi.
“Cô Dư, phiền nắm tay tôi một chút.”
Tôi vừa báo cảnh sát, vừa quỳ xuống lau mồ hôi giúp .
Anh tựa đầu lên vai tôi, thở sâu để giảm đau.
May mắn là lúc vào viện, thủ tục khá nhanh.
Chụp CT xong, kết quả cho thấy khớp khuỷu tay trái bị trật.
Bạn thấy sao?