Chúng Ta Không Phải [...] – Chương 7

7

Sau khi nắn chỉnh khẩn cấp, còn phải bó bột vài tuần nữa.

Tôi thấy lòng nặng trĩu.

Ứng Phù khổ: “Cô Dư, tôi vẫn chưa chết đâu. Nhưng hôm nay chắc không tiễn về rồi.”

“Tôi đưa về.” Tôi , “Tối nay để tôi nấu cơm cho.”

Anh khựng lại một chút, rồi gật đầu có chút ngập ngừng.

Ứng Phù sống trong khu tập thể của trường đại học.

Phòng ở rộng rãi, gọn gàng ngăn nắp.

Anh ngồi trong phòng khách tôi loay hoay trong bếp, trông còn lúng túng hơn cả chủ nhà.

Bữa tối đơn giản, nhất định không chịu để tôi rửa bát.

Chúng tôi trò chuyện đến tận nửa đêm, rồi tiễn tôi ra về.

Ở bên kiểu người này, cảm giác rất dễ chịu.

Công việc ổn định, địa vị xã hội không tệ.

Lại thuộc hệ thống nhà nước, cho dù sau này có mâu thuẫn, cũng chẳng dám lớn chuyện.

Tôi vừa đi bộ ra chỗ để xe, vừa âm thầm suy nghĩ tính toán trong đầu.

Không hề phát hiện ra, trong bóng tối cách đó không xa, có một người đang ngồi trong chiếc xe đen.

Sáng hôm sau, tôi vẫn đi như bình thường.

Cuộc sống bận rộn hơn trước.

Ứng Phù bó bột, không thể tự nấu nướng, chỉ biết đặt đồ ăn qua mạng.

Tôi ngày nào cũng ghé qua mang cơm, tiện xem hình vết thương.

Còn 6 ngày nữa là đến hạn nghỉ việc.

Từ lời đồng nghiệp, tôi mới biết tin.

Tổng công ty ở Bắc Kinh cử người đến kiểm tra, lưu lại ba ngày.

Chu Cẩn Chi cũng đến.

Tôi bị ra rìa đến mức, tin này là người cuối cùng mới hay.

Tôi đang bàn giao công việc cho thư ký mới, lòng cứ lơ đãng không yên.

Điện thoại rung lên.

Là tin nhắn từ một số lạ.

“Lên phòng nghỉ VIP tầng 43. Nếu không, tôi sẽ tự tìm em.”

Chu Cẩn Chi.

Thư ký mới dè dặt gọi tôi: “Chị ơi, nếu chị bận thì em quay lại sau nhé?”

“Xin lỗi, chị có chút việc. Em cứ xem trước mấy cái này đi.”

Tôi kiểm tra hết các tài liệu công việc trước kia, bàn giao toàn bộ cho ấy.

Phòng nghỉ tầng 43.

Anh đến rồi… không biết Khả Khả có đi cùng không.

Tôi lắc đầu, dập tắt chút nhung nhớ mơ hồ trong lòng.

Thật ra… cũng gặp nhau mấy lần đâu chứ.

Thang máy “đinh” một tiếng dừng lại.

Không có ai cả.

Tôi thấp thỏm gõ cửa.

Cửa hé ra một khe.

Trong phòng không bật đèn.

Tôi bước vào, tay lần tìm công tắc.

Bỗng bị một vòng tay siết chặt eo, kéo tôi ngả vào lồng ngực, ép sát vào cánh cửa lạnh ngắt.

Người sau lưng thở gấp, hơi men nồng nặc.

Anh xoay tôi lại, cố giữ thăng bằng.

Tôi giơ tay chặn trước ngực , giữ một khoảng cách vừa đủ một nắm tay.

Hành đó dường như khiến nổi xung.

Cổ tay tôi bị bẻ ngược, giơ lên cao quá đầu.

Áo sơ mi bị kéo lệch, tuột khỏi váy.

Anh dễ dàng lướt tay vào trong, ôm chặt lấy eo tôi.

Lòng bàn tay nóng rực.

Nụ hôn rối loạn, chẳng theo trình tự gì.

Tôi giãy giụa để tìm chút dưỡng khí, mới chịu buông ra.

Vừa hít vài hơi thở mới, môi tôi lại bị chiếm lấy.

Trong bóng tối, cả hai đều thở hổn hển.

Giọng khàn khàn:

“Dạo này em gặp ai?”

Câu hỏi này…

Anh biết tôi thường đến nhà Ứng Phù.

Tôi lập tức nghĩ tới vụ tai nạn hôm trước.

“Anh theo dõi tôi sao?”

Tôi cố ép bản thân tỉnh táo.

“Ứng Phù bị xe đâm… là đúng không?”

Bàn tay ôm eo tôi bất chợt siết chặt.

Anh khựng lại, cổ họng nghẹn lại, nuốt khan.

“Không phải tôi.”

Anh .

“Em đang nghi ngờ tôi à?”

Tôi im lặng.

Lỡ lời mất rồi.

Thật ra tôi biết Chu Cẩn Chi không phải người như .

“Vì hắn ta mà em nghi ngờ tôi?”

“Chỉ bị thương một chút thôi, mà em đã lo đến thế?”

“Còn nắm tay dỗ dành, còn lau mồ hôi cho người ta, còn để hắn dựa vào eo em, liên tục tới thăm suốt bảy tám ngày! Dư Sơ, trước đây em chỉ đối xử với mình như thế!”

Anh thở gấp liên tục, giọng lạc hẳn đi:

“Vậy mà em còn nghi ngờ … Anh đã từng chuyện đó bao giờ chưa?”

“Nếu là ra tay, thì bên cạnh em sẽ không còn bất cứ người đàn ông nào!”

Khoảng cách quá gần.

Giọt nước mắt rơi lên mặt tôi, vẫn còn lưu lại hơi ấm nơi hốc mắt .

Chu Cẩn Chi thuộc kiểu uống , hễ uống là mặt đỏ.

Mà uống nhiều thì bắt đầu trở nên dai dẳng, ngang ngược.

Tôi chống tay lên vai .

Kìm nén nhịp tim đang loạn, giọng vẫn không ngừng run rẩy:

“Anh cũng biết đó là chuyện của ngày xưa.”

Tôi từng chữ một.

“Còn bây giờ, người ấy là người tôi đang nghiêm túc cân nhắc để kết hôn. Tôi chăm sóc ấy, có vấn đề gì sao?”

Các đốt ngón tay kêu lên răng rắc.

Anh nghiến răng, hơi thở nặng nề.

Như thể bị men rượu cắt ngang dòng suy nghĩ, chỉ lặp đi lặp lại:

“Trước đây… em chỉ tốt với mình .”

Tôi lấy lại lý trí, đẩy ra.

Bật đèn.

Từng ngọn đèn sáng lên, ánh sáng tràn ngập khắp căn phòng.

Anh bị tôi đẩy lùi mấy bước, ngã ngồi xuống ghế sofa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...