Chúng Ta Không Phải [...] – Chương 9

9

Cuối cùng cũng bảo mẫu tới kịp “triệu hồi” bằng bài tập, dẫn đi.

Tôi thở hắt:

“Chu tổng, tôi cũng xin phép.”

“Khoan đã.”

Chu Từ theo bóng bảo mẫu và Chu Khả rời đi, đóng cửa lại, như muốn gì đó rồi lại thôi.

“Đừng gọi tôi là Chu tổng nữa.”

Anh tôi, :

“Em chính là mẹ của Chu Khả, đúng không?”

Tôi , không đáp.

“Không trả lời cũng đoán rồi.”

Anh ôm đầu, vẻ mặt bất lực:

“Đúng là tôi ngu thật, không nhận ra sớm hơn. Cái nốt ruồi ở cạnh cổ con bé, y hệt của em!”

“Tôi mà thấy suốt ngày để ý cổ nữ nhân viên thì mới là vấn đề đấy.”

Chu Từ rút một điếu cigar, lần túi tìm bật lửa.

Tôi tiện tay lấy bật lửa ra, châm giúp.

Anh bật dậy khỏi sofa:

“Thôi thôi thôi, để tôi tự !”

Anh đi về phía cửa sổ, đẩy một nửa ra.

“Anh tôi tìm đến rồi, em định tính sao?”

“Tùy duyên thôi.”

“Tsk.” Anh nhếch môi, “Hôm em bỏ đi, ấy kéo tôi ra vườn ngồi cả đêm để ôn lại những điều tốt đẹp em từng cho ảnh. Nói là không muốn em biết ấy có tiền, sợ em tính toán. Tôi , rm Dư Sơ mà vì tiền thì đã biến lâu rồi, ảnh ngoài cái mặt thì có gì đâu? Giờ nuôi một hot girl phải tiêu cả mấy trăm triệu, chưa thấy ai keo kiệt với người tốt mà vung tay với người lạ như ảnh, bị đá cũng đáng. Kết quả là tôi bị ăn một trận đòn. Nhưng đảm bảo nhé, ảnh chưa từng bao . Từ khi có con, gia đình cũng không mai mối nữa, cả ngày chăm con, không còn thời gian mà ong bướm.”

Tôi lảng sang chuyện khác:

“Anh biết vết bầm trên tay ấy là sao không?”

Chu Từ nhíu mày nghĩ ngợi:

“À, cái đó hả?”

Anh như không có gì.

“Thời gian trước ấy đi chạy đơn giao hàng mấy ngày, bị ba chiếc xe bám theo, kết quả vẫn xảy ra tai nạn nhẹ.”

Tôi tưởng mình nghe nhầm.

Phải mất một lúc mới tiêu hóa nổi.

Tôi xác nhận trong đầu không có từ nào đồng âm với “giao hàng” mà mang nghĩa khác.

“Người trong giới mấy không vào mặt ấy à?”

“Xì, ai dám chứ?”

Chu Từ híp mắt, gạt tàn thuốc:

“Anh ấy là người thế nào chẳng lẽ em không biết? Trước khi gì cũng phải tự mình thử trước. Vừa chạy giao hàng mấy ngày mà mấy tổng giám đốc ở công ty khác đã sợ phát khiếp, mời ăn cơm, tìm hiểu nhà tôi có định chen chân vào ngành không. Mà thật, ngành giao hàng này phủ rộng, tiềm năng không nhỏ đâu.”

Tôi gật đầu, không bình luận thêm.

Anh dụi tắt đầu thuốc, quay sang hỏi:

“Vẫn định nghỉ việc à? Bên ngoài chưa chắc nhẹ nhàng hơn đâu.”

“Không sao, nhờ phúc của , tôi tự truyền thông cũng rồi.”

“?” Anh đứng thẳng người, “Ý em là gì?”

“Tôi đăng video, tên là ‘Một ngày trâu ngựa của thư ký điều hành tại công ty lớn’, nhờ mấy chuyện trong công ty mà hút kha khá fan.”

“Dư Sơ, cho dù em là chị dâu tôi, tôi vẫn muốn mắng em một trận!”

“Mời cứ mắng, dù sao cũng đâu sa thải tôi nữa.”

Tôi đồng hồ:

“Đến giờ tôi tan ca rồi, Chu tổng cứ tiếp tục công việc nhé.”

Nhiều chuyện đã đến giai đoạn kết thúc.

Ví dụ như bàn việc của tôi đã sạch sẽ trống trơn.

Ví dụ như mối quan hệ giữa tôi và Chu Cẩn Chi… cũng đến lúc cần một cái kết rõ ràng.

Tôi về nhà nấu cơm tối.

Như thường lệ, tôi chia một phần mang tới cho Ứng Phù.

Anh ấy còn ba ngày nữa là tháo bó bột.

“Lần nào em tới trông cũng ủ rũ thế, rõ ràng đâu phải lỗi của em.”

Anh mở hộp giữ nhiệt, tiện tay rót trà cho tôi.

Tôi lựa lời mãi mà chưa biết nên mở miệng thế nào.

Chúng tôi đã quen nhau một thời gian, đáng lý cũng nên bàn đến chuyện kết hôn.

Giờ mà từ chối, cảm giác như đang lãng phí thời gian của ấy.

Ứng Phù lại là người mở lời trước.

“Tôi biết mà.”

Anh , “Đừng gượng ép bản thân, giữa chúng ta đúng là không hợp.”

Tôi đưa tay day trán:

“Xin lỗi .”

Anh mỉm :

“Bạn trai cũ của em đã đến gặp tôi rồi.”

Tôi lập tức ngẩng đầu.

“Đừng căng thẳng, ấy chỉ chuyện với tôi một chút về chuyện trước kia của em thôi. Nếu không nhờ em, chắc tôi chẳng có cơ hội gặp Chu đâu. Cổ phiếu nhà ấy giúp tôi kiếm kha khá đấy.”

Anh ấy vừa uống canh vừa :

“Dư tiểu thư, em có ngoại hình và năng lực đều nổi bật, có khoản tiết kiệm riêng, khuyết điểm duy nhất là từng sinh con. Nhưng đi cũng phải lại… người cũ của em lại là Chu Cẩn Chi, thì chuyện đó lại khác. Tôi từng kết hôn một lần, nên biết rõ vị trí của mình ở đâu. Tôi không tự tin thay thế vị trí của ấy trong lòng em, huống hồ giữa hai người còn có một đứa trẻ. Kết thúc buổi xem mắt này là lựa chọn tốt cho cả hai ta.”

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...