Chúng Ta Là Gì [...] – Chương 1

1

Vệ Tự lại bắt đầu trốn học.

Tan học buổi tối, tôi vừa bước ra hành lang thì đã bị mẹ cậu ta chặn lại.

Bà ấy là thân của mẹ tôi, vài năm trước chuyển đến khu tôi ở. Một người phụ nữ gánh vác cả gia đình đâu có dễ dàng gì, lại còn thường xuyên phải chăm lo cho Vệ Tự, nên mấy năm qua cậu ta hầu như đều ở nhà tôi.

, mỗi lần không tìm Vệ Tự, bà ấy đều đến hỏi tôi.

Tôi vốn đã quyết định sẽ không lo chuyện của cậu ta nữa. Từ khi cái chuyển trường kia – Trình Ân Ân xuất hiện, Vệ Tự dường như chẳng muốn tôi và cậu ta dính dáng gì, thậm chí tan học về nhà cũng cố giữ khoảng cách, sợ người ta hiểu lầm điều gì.

Nhưng trước đây bám riết lấy tôi, hận không thể dính lấy nhau 24/7 cũng chính là cậu ta.

Lời từ chối vừa định thốt ra, khi chạm vào ánh mắt đẫm lệ của người phụ nữ trung niên đó, tôi lại mềm lòng.

Tôi nghĩ, mẹ tôi chắc cũng lo lắng cho tôi như .

Trở về phòng, tôi lục tủ lấy ra chiếc khăn len đã đan xong từ lâu.

Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các

Món này mấy năm gần đây rất thịnh hành, năm ngoái cậu ta đã năn nỉ tôi đan cho một cái.

Thu năm nay, mỗi lần tan học về, cậu ta lại cố ý sờ sờ cổ trước mặt tôi, giọng điệu đầy ẩn ý:

“Chậc, cổ tôi cứ thấy thiếu thiếu cái gì đó ấy, lành lạnh sao. Hy Hy, cậu không phải đan mấy cái cho ba mẹ rồi sao? Chắc là quên tôi rồi chứ gì?”

Lúc câu này, cậu ta tỏ ra tội nghiệp vô cùng, giống như một cún con đang chờ xoa đầu dỗ dành.

Cuối thu, lá vàng rụng đầy đường, gió lạnh len lỏi qua cổ áo khiến tôi rùng mình.

Trong đầu bỗng hiện lên dáng vẻ đáng thương của Vệ Tự, tôi liền lấy cuộn len màu xám cậu ta thích nhất ra, bắt đầu đan chiếc khăn ấy.

2

Tôi tìm thấy Vệ Tự ở bờ sông, lúc đó cậu ta đang đốt pháo hoa cho Trình Ân Ân.

Vừa bước tới, tôi nghe cậu ta dịu dàng hỏi:

“Hôm nay em thấy vui hơn chút nào không…”

Câu còn chưa dứt, khóe mắt đã liếc thấy tôi, nụ trên môi cứng đờ.

Ánh mắt giao nhau, không gian bỗng chốc đông cứng lại.

Trình Ân Ân là người đầu tiên vỡ bầu không khí ngượng ngập ấy, ta tươi rói với tôi:

“Hy Hy, hôm nay tớ buồn quá, Vệ Tự chỉ đưa tớ ra đây thư giãn thôi, cậu không để bụng chứ?”

Tôi không đáp lời, chỉ lặng lẽ về phía Vệ Tự.

Đúng lúc đó, một quả pháo đặt dưới đất bất ngờ phát nổ.

Tôi giật mình, Vệ Tự đã lập tức lao tới che chắn cho Trình Ân Ân, cẩn thận che đầu và mặt ta.

Pháo hoa rơi xuống, b,ỏng mu bàn tay tôi, thậm chí còn đốt thủng vài chỗ trên áo.

Tim tôi chợt se thắt lại. Tôi cố nén cảm giác khó chịu, lạnh nhạt :

“Mẹ cậu rất lo cho cậu, nếu không bận thì gọi cho bà ấy một cuộc đi.”

Trình Ân Ân phì :

“Bạn học Lâm Hy, cậu trông cứ như một bà quản gia già cỗi ấy! Cậu và Vệ Tự là quan hệ gì mà lo lắng chứ?”

Tôi chưa kịp đáp thì Vệ Tự đã vội vã giải thích:

“Đừng hiểu lầm, bọn tớ chỉ là hàng xóm thôi.”

Hàng xóm?

Hàng xóm mà suốt ngày nài nỉ người ta đan khăn cho?

Hàng xóm mà vì tôi bị theo đuổi liền nổi giận đánh người?

Hàng xóm mà ăn cơm ở nhà tôi suốt hai năm trời?

Tôi đứng sững một lúc, chỉ thấy buồn và chua xót.

Trình Ân Ân nghe câu trả lời như ý muốn, khóe môi cong lên đầy đắc ý, rồi ta móc ra một bao thuốc lá, châm lửa thành thạo.

Tôi ngước mắt Vệ Tự, lần cuối cùng hỏi:

“Vậy trong mắt cậu, chúng ta luôn chỉ là hàng xóm thôi, đúng không?”

Vệ Tự không trả lời ngay, chỉ lặng lẽ c,ướp lấy điếu thuốc trên môi Trình Ân Ân, hít sâu một hơi, sau đó khẩy đầy châm chọc:

“Hy Hy, một đứa nghèo như cậu, ngoan ngoãn là điều duy nhất cậu có . Nhưng mà ngoan quá thì chán lắm.”

“Ồ, hàng xóm bình thường mà cũng quan tâm người ta có thú vị hay không à? Nếu cậu có một nửa tự tin như tôi thì tốt biết mấy, đáng tiếc cậu chỉ biết chọn cái dễ nhất thôi.”

Tôi nhạt đầy mỉ,a mai, quay người bỏ đi, tiện tay ném túi quà chứa chiếc khăn len đã đan vào thùng rác.

“Ch,et t,iệt!”

Sau lưng vang lên tiếng ch,ửi th,ề và âm thanh đồ vật bị đá rơi tõm xuống sông.

3

Chẳng bao lâu sau, cả lớp bắt đầu râm ran tin đồn Vệ Tự và Trình Ân Ân sớm. Tin tức ngày càng lan rộng, trên diễn đàn còn có hẳn bài viết về bọn họ, thậm chí còn phong “hot couple” của trường.

Nổi tiếng rồi thì đương nhiên cũng thu hút sự ý của thầy , cuối cùng phụ huynh hai bên đều bị gọi tới.

Cụ thể xảy ra chuyện gì thì tôi không biết, chỉ là sau khi quay về, trên mặt Trình Ân Ân có thêm dấu vết của một cái t,át, mắt đỏ hoe.

Còn sắc mặt Vệ Tự thì âm trầm đến mức đáng s,ợ.

Cậu ta sải bước về phía tôi, ánh mắt đầy ác ý như muốn l,ột d/a tôi ra, một cước đ,ạp tung bàn học của tôi.

Kể từ khi quan hệ giữa chúng tôi thay đổi, tôi nghĩ huống tệ nhất cũng chỉ là trở thành người dưng nước lã.

Nhưng tôi không ngờ, chúng tôi có thể trở nên thế này

Biến thành kẻ thù, cậu ta tôi như một thứ d,ơ b,ẩn.

Tôi ngẩn ra trong giây lát, sau đó đứng dậy lạnh lùng thẳng vào mắt cậu ta:

“Cậu muốn gì, Vệ Tự?”

Cậu ta túm lấy cổ áo tôi, nghiến răng nghiến lợi:

“Làm gì à? Cậu còn không biết? Đúng là tôi phục cậu thật đấy! Đến giờ còn giả vờ cơ à? Giả vờ ngây thơ, giả vờ ngoan ngoãn, giả vờ đoan trang, giả vờ dịu dàng… Cậu thích diễn lắm hả? Thích thì đi diễn viên đi! Tôi cho cậu biết, có chuyện gì thì nhắm vào tôi này! Đừng giở trò sau lưng nữa, thấy vui lắm sao?”

Tôi cố gắng giằng ra, sức cậu ta quá lớn, cổ tôi bắt đầu cảm thấy ngh,ẹt thở.

Trong cơn tu,yệt v,ọng, tôi nhấc chân đ,á thẳng vào giữa hai chân cậu ta.

Vệ Tự đ,au đến gập người tránh ra.

“Cậu tôi giả vờ cái gì? Giả vờ vì ai?” Tôi lạnh lùng hỏi lại.

“Vì ai, cậu tự hiểu rõ!” Cậu ta nhạt, ánh mắt tràn đầy sự châm chọc và kh,inh miệt.

Tôi nhếch môi lạnh:

“Vì cậu sao? Ha ha… Đôi lúc tôi thật khâm phục chính mình, không ngờ tôi có thể tự tin đến mức đó! Ngày nào thức dậy, cậu cũng soi gương tự huyễn hoặc mình là người có sức hút khó cưỡng sao? Tôi thật sự ngưỡng mộ cậu, đầu óc trống rỗng thì tự lừa mình dối người dễ dàng lắm.”

Tôi hiếm khi nhiều lời đ,ộc đ,ịa như , hôm nay cậu ta đổ mọi tội lỗi lên đầu tôi, tôi thực sự không nhịn nữa.

Tôi đã từng coi trọng một kẻ thấp kém như sao?

“Đcmm”

Những lời đó hoàn toàn chọc giận Vệ Tự. Gân xanh trên trán cậu ta nổi lên, nắm siết chặt, giơ cánh tay lên định thẳng tay vào tôi.

Nhưng tôi không hề sợ hãi, chỉ lạnh lùng cậu ta:

“Mẹ tôi đã gì có lỗi với cậu? Chuyện giữa chúng ta, cậu nghĩ rằng chửi mẹ người khác là oai lắm sao? Bao năm qua cậu ăn cơm nhà tôi, chẳng lẽ mẹ tôi nấu là để nuôi chó à?”

Trước đây, mẹ của Vệ Tự bận rộn việc, vất vả kiếm tiền để trả nợ, lo cho gia đình. Sau khi chuyển đến sống gần nhà tôi, phần lớn bữa sáng và bữa tối của cậu ta đều do mẹ tôi lo liệu, những ngày nghỉ lễ, cậu ta gần như ở hẳn nhà tôi.

Tôi chưa bao giờ nhắc đến điều này, bởi vì tôi muốn giữ cho cậu ta chút tôn nghiêm. Thế hôm nay, cậu ta chẳng phân biệt đúng sai, trực tiếp đạp đổ bàn học của tôi, thậm chí còn túm cổ áo tôi tra hỏi như một kẻ mất trí.

Lửa giận bốc lên ngùn ngụt, thiêu đốt tất cả kiên nhẫn và khoan dung trong tôi. Làm với nhau lâu như không phải hoàn toàn không có lợi — vì biết rõ vết đau của đối phương, nên tôi thừa biết phải đâm dao vào chỗ nào.

Sắc mặt cậu ta thoáng vẻ xấu hổ, sau đó quay người bỏ đi. Trình Ân Ân trừng mắt lườm tôi một cái rồi vội vàng đuổi theo cậu ta.

Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các

Buổi trưa hôm đó, Vệ Tự và Trình Ân Ân quay lại lớp. Cậu ta cầm trên tay một chiếc túi giấy, lôi ra từng xấp tiền dày cộp, không chút do dự ném lên bàn tôi, từng xấp tiền rơi lả tả trước mặt tôi.

“Đủ chưa? Ngày xưa là nhà cậu muốn tỏ ra tốt bụng, cứ nhất quyết kéo tôi về nuôi. Bây giờ lại đem chuyện này ra kể công à? Cơm nhà cậu nấu là để bán sao? Nếu thế thì sớm đi, giờ cậu muốn tiền, tôi trả đây! Được chưa?”

Nửa năm trước, cha của Vệ Tự quay về. Nghe ông ta ăn phát đạt, vung tay mua ngay một căn biệt thự cao cấp ở khu thượng lưu của thành phố. Đã một bước lên mây, cậu ta còn để mắt tới tôi – nghèo nàn ngày xưa gì? Bây giờ, cậu ta đã có thể dùng tiền để sỉ nhục tôi rồi.

Xung quanh, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía tôi, bầu không khí im lặng đến ngột ngạt. Rõ ràng, Vệ Tự cố bày trò này ngay giữa lớp để khiến tôi bẽ mặt. Tôi cầm cuốn từ điển tiếng Anh trên bàn, lạnh lùng ném thẳng vào cậu ta.

“Bốp!”

Góc sách cứng va mạnh vào đuôi mắt Vệ Tự, để lại một vết xước rướm máu. Trình Ân Ân thấy liền xông tới, trừng mắt quát:

“Đồ nghèo rách, còn không biết xấu hổ! Đã nghèo mà còn ngang ngược như thế, mày điên à?”

Tôi không hề bị kích , chỉ nhàn nhạt liếc ta, giọng lạnh lẽo như băng:

“Cậu có nhiều tiền thì gì? Không phải vẫn vừa ngu ngốc vừa độc ác đấy sao? Xem ra tiền bạc chẳng giúp cậu trở nên tốt đẹp hơn chút nào.”

“Cút đi!”

Giọng của tôi không lớn, lại lạnh lùng đến mức khiến người khác phát run.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...