Chúng Ta Là Gì [...] – Chương 4

Hóa ra công ty của nhà họ Trình là một thương hiệu mỹ phẩm lâu đời. Còn cha của Vệ Tự thì sao? Công ty của ông ta chính là nhà cung cấp nguyên liệu chính cho gia đình họ Trình.

Đêm hôm ấy, đoạn video Vệ Tự đến bệnh viện tìm tôi cũng lan truyền khắp mạng xã hội. Cộng thêm vài người quen biết chúng tôi từ trước, họ kể sơ qua mối quan hệ giữa ba người. Chẳng mấy chốc, Vệ Tự cũng bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.

Dân mạng càng đào càng nhiều. Hóa ra, Vệ Tự chỉ là đứa con ngoài giá thú của người đàn ông giàu có đó. Còn công ty nhà họ Trình thì sao? Tất cả tài khoản bán hàng online, các cửa hàng trên nền tảng thương mại điện tử đều bị tấn công dữ dội.

Một loạt người để lại bình luận dưới các bài đăng của họ:

“Không dám dùng, tiểu thư nhà họ còn chê hàng nhà mình rẻ tiền, mà đem bán cho chúng tôi?”

“Không dám xài đâu, tôi không biết bơi, sợ dùng xong mà chết đuối thì sao?”

“Bán hàng kém chất lượng cho dân đen kiếm tiền, để nuôi đại tiểu thư xài kem dưỡng đắt tiền à?”

Đối thủ cạnh tranh nhân cơ hội này cũng không bỏ lỡ, liên tục đẩy mạnh chiến dịch marketing, tổ chức hội nghị ra mắt sản phẩm mới. Trong ngày ra mắt, họ còn công bố quyên góp tiền phẫu thuật cho ba tôi, đồng thời tặng một vạn lọ kem chống nẻ cho các bé vùng cao. Màn đánh bóng thương hiệu khéo léo này gần như cướp hết thị phần của nhà họ Trình.

Còn tôi, sau khi ba tôi phẫu thuật thành công, cũng nhanh chóng quay trở lại trường để tiếp tục học hành.

8

Chuyện này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh tiếng của trường. Giáo viên chủ nhiệm vì lơ là trách nhiệm mà bị sa thải, những học sinh tham gia bắt nạt tôi đều bị xử nghiêm khắc, còn kẻ cầm đầu Trình Ân Ân thì bị hủy học bạ, buộc thôi học.

Những tài khoản trên diễn đàn từng bịa đặt bôi nhọ tôi cũng bị điều tra ra, hóa ra tất cả đều là do Trình Ân Ân và đám của ta tạo ra. Vì lượt xem vượt quá năm trăm, bố mẹ tôi sau khi lo xong ca phẫu thuật cho ba đã bắt đầu tiến thủ tục kiện bọn họ.

Lúc này, Vệ Tự vẫn còn muốn tìm cách thuyết phục gia đình tôi “biến to thành nhỏ, biến nhỏ thành không”.

Hôm đó, cậu ta đến tận nhà tôi. Mẹ tôi không cho cậu ta vào nhà, chỉ đứng trước cửa, giọng lạnh lùng:

“Tiểu Vũ, nhà bác đã gì có lỗi với cháu sao?”

Cậu ta cúi đầu:

“Không, là lỗi của cháu… hai bác có thể trách cháu, Ân Ân vẫn còn nhỏ, nếu để lại tiền án, sau này ấy sẽ sống sao đây?”

“Cô ta là con nhỏ, con nhà bác thì không phải sao? Nhà bác đã đối xử với cháu thế nào? Cháu lại đối xử với nó ra sao? Khi đó, cháu định ép con bé vào đường cùng đúng không?”

“Cháu… cháu không phải… cháu chỉ là không biết…”

“Ồ, bây giờ cháu biết rồi sao? Biết bị để lại tiền án là chuyện nghiêm trọng sao? Nếu đã biết thì tại sao lúc đó còn giúp người ta vu oan hãm nó?”

“Cháu… cháu tưởng rằng…”

Cậu ta chưa kịp xong, mẹ tôi đã thẳng tay tát cho cậu ta một cái trời giáng.

“Bác thật sự hối hận vì đã rước sói vào nhà. Nếu biết trước thế này, bác thà không bao giờ người tốt. Cháu lớn rồi, những điều bác chắc cũng hiểu. Từ nay trở đi, gặp nhau thì coi như người xa lạ. Và còn nữa,” mẹ tôi hạ giọng, ánh mắt đầy chán ghét, “Nhà bác nghèo, chung cư cũ không có thang máy, leo cầu thang rất mệt. Sau này, đừng đến đây nữa.”

Mẹ tiễn Vệ Tự ra cửa, sắc mặt bình thản, khi vừa quay lại bếp thái rau, nước mắt đã rơi đầy mặt.

Bà buông dao, ôm chặt lấy tôi, nức nở nghẹn ngào:

“Hy Hy… mẹ xin lỗi con… mẹ thật sự vô dụng… mẹ xin lỗi con…”

Tôi lặng lẽ ôm mẹ, nước mắt cũng không kìm mà lăn dài.

Quãng thời gian này, cả gia đình tôi thật sự rất khó khăn.

Nói không hận mẹ con Vệ Tự là dối. Gia đình tôi không có ý muốn quỵt nợ, năm đó mẹ tôi mở miệng vay tiền cũng vì nghĩ rằng trước đó đã nhiều lần giúp đỡ bà ta khi chồng bà ta chưa quay về. Khi ấy mẹ tôi nghĩ rằng, bè đã đồng ý thì sẽ giữ lời hứa.

Chỉ là, ai ngờ rằng, “Khi đôi chân đã lành lặn, thứ đầu tiên người ta vứt bỏ chính là cây nạng.”

9

Sau khi bị đuổi học, Trình Ân Ân càng thêm tự do. Vệ Tự vì muốn ở bên ta mà càng ngày càng trốn học nhiều hơn.

Nhà trường đã mời mẹ cậu ta đến chuyện vài lần, cuối cùng bà ta lại tìm tới tôi.

Tôi khẩy:

“Dì ơi, chúng ta quen thân lắm à?”

“Con , sao con ăn vô lễ như ?” Bà ta sa sầm mặt, trách móc.

“Con vẫn luôn lễ phép với người. Còn đối với thứ không phải là người, con không chắc.”

“Con… con…”

Tối hôm đó, Vệ Tự không về nhà.

Ngày hôm sau cũng không thấy tăm hơi. Đến chiều, mẹ cậu ta hoảng hốt đến mức phải báo cảnh sát.

Họ tìm kiếm suốt một ngày một đêm, cuối cùng tìm thấy Vệ Tự dưới vực núi, toàn thân đầy máu, chân bị gãy.

Đêm khuya vắng vẻ, không ai ý đến cậu ta. Hóa ra, đây vốn dĩ là một trò chơi cá cược của Trình Ân Ân. Ai tcậu tag sẽ có tư cách trai của ta.

Vệ Tự vừa mới học đi xe phân khối lớn chưa bao lâu, mà đã liều mạng lao xuống núi.

Địa điểm đua xe lại là nơi cực kỳ hẻo lánh. Đến khi đội cứu hộ tìm cậu ta, vết thương ở chân đã quá muộn để xử lý, chỉ có thể tàn phế cả đời.

Không chỉ , có lẽ do vận xui bám lấy cậu ta, một vết rạch dài kéo từ bên này sang bên kia khuôn mặt khiến cậu ta mang theo một vết sẹo dữ tợn suốt đời.

Cậu ta cẩn thận đến gặp Trình Ân Ân, ta sợ hãi hét lên khi thấy cậu ta, khiến cậu ta hoảng sợ bỏ chạy.

Sau khi trở về nhà, cậu ta giam mình trong phòng một thời gian dài. Có lần, cậu ta từng tìm tôi, hỏi liệu lời hứa năm xưa của tôi còn tính không? Rồi hỏi tôi còn quan tâm cậu ta không?

Tôi cảnh tượng nực trước mắt, không nhịn mà châm chọc:

“Vệ Tự, cậu ngã gãy chân rồi tiện thể gãy luôn cả não à?”

Từ ngày đó, cậu ta nhốt mình trong phòng, ngoài ăn uống và đi vệ sinh thì không bao giờ bước chân ra ngoài.

Mẹ cậu ta lo lắng đến phát điên, trước tiên chạy đến nhà tôi, hy vọng có thể thuyết phục mẹ tôi khuyên tôi giúp đỡ cậu ta, bị mẹ tôi cầm chổi đuổi ra ngoài.

Bà ta vẫn không bỏ cuộc, lại đến trường tìm tôi, nước mắt lưng tròng:

“Hy Hy, con nhẫn tâm Tiểu Vũ bị hủy hoại cả đời sao?”

“Dì à, con nhẫn tâm lắm.” Tôi bà ta bằng ánh mắt lạnh lùng.

Bà ta sững sờ, không thể tin vào tai mình.

“Dì à, người hủy hoại cậu ta là con sao? Hay dì nghĩ tất cả đều là lỗi của Trình Ân Ân? Dì không biết ai là người đã dạy dỗ, uốn nắn cậu ta thành như à?”

Bà ta đứng đó, như một thân cây chết khô, từng chút một, từng chút một, lưng bà ta còng xuống.

Nhưng tôi chỉ thờ ơ đứng . Người không ngu xuẩn đến mức không thể cứu vớt, thì không nên mãi kẻ chịu thiệt.

10

Kỳ thi đại học bắt đầu, Trình Ân Ân do bị đuổi học nên không thể tham gia kỳ thi.

Tôi vẫn còn nhớ rất rõ, ngày ta rời khỏi trường, vẻ mặt vô cùng ngạo mạn và khinh bỉ tôi:

“Đồ nghèo kiết xác như cậu thì chỉ biết bấu víu vào kỳ thi đại học. Còn tôi thì không! Có lẽ đợi cậu cày cuốc mấy năm xong, cũng chỉ đủ trình thực tập sinh cho công ty nhà tôi thôi!”

Cô ta có nhiều con đường lắm sao?

Tôi nhớ tới những ngày còn nhỏ đi bắt cá. Cá trong nước thì ngọ nguậy khó nắm, khi bị vớt lên bờ, chỉ có thể nằm im chờ chết.

“Con cá đáng ghét này…

Dù phải rút hết nước trong ao, tôi cũng phải bắt nó, xem thử nó còn mình mẩy nữa không!”

Thế là, tôi gửi những đoạn ghi âm Trình Ân Ân năng ngông cuồng nhất tới một số kênh truyền thông.

Nhờ sự “giúp đỡ” tận của dư luận, khi tôi còn chưa kết thúc năm học lớp 12, tập đoàn Trình thị đã hoàn toàn sụp đổ.

Tôi còn tưởng rằng họ có thể chống đỡ thêm vài năm, đợi tôi sau này ra tay mới hạ gục .

Không biết tiểu thư Trình Ân Ân giờ còn con đường nào để đi đây?

Trong phòng thi, tôi cắm cúi bài, bút viết thoăn thoắt như bay.

Khi môn thi cuối cùng kết thúc, ba mẹ đã đứng đợi tôi trước cổng trường. Cả nhà chuẩn bị đi ăn một bữa thật ngon để ăn mừng.

Nhưng ngay lúc đó, Vệ Tự lại xuất hiện, trên tay ôm một bó hoa lớn, cố gắng nặn ra nụ , cuối cùng chỉ là cái nhếch môi gượng gạo.

Cả tôi và mẹ đều thấy cậu ta cùng lúc.

Bà lập tức đứng chắn trước tôi như gà mẹ bảo vệ gà con, ánh mắt lạnh lùng trừng cậu ta.

Vệ Tự đứng im không gì, cuối cùng đặt bó hoa lên băng ghế bên cạnh rồi lặng lẽ quay đi.

Không ai đoái hoài đến bó hoa đó.

Khi chúng tôi ăn xong, đi ngang qua ghế đá lúc nãy, bó hoa ấy đã bị lao công ném thẳng vào thùng rác.

Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...