Chúng Ta Rồi Sẽ [...] – Chương 3

Tôi theo phản xạ định lùi lại thì ấy lên tiếng trước:

“Em không cần phải sợ chị.” – ấy thẳng – “Bị trao nhầm đâu phải lỗi của em. Chị cũng không cố ý cướp lấy cuộc sống giàu sang vốn thuộc về em. Dù lúc biết sự thật chị đã rất buồn, chị không phải mấy vai phản diện trong phim đâu. Chị sẽ không mấy chuyện bắt nạt em.”

Tôi sững người.

Cô ấy đã bước vào phòng, kéo tôi cùng ngồi xuống giường.

“An An, em có thể kể cho chị nghe một chút… về cuộc sống của em từ trước đến giờ không?”

6

Tôi và Từ Thanh Nguyệt cùng nằm úp trên giường, tôi cầm điện thoại, mở album ảnh ra cho ấy xem.

Trong album toàn là những tấm hình và video tôi chụp ở nhà.

Ba gian nhà ngói mà mấy năm trước nhà tôi mới xây xong, phía trước còn có vài con gà vịt ngỗng thả tự do.

Sân có chuồng bò và chuồng heo.

Con bê con mới sinh vừa run rẩy đứng dậy, mẹ nó liếm một cái, liếm luôn cho lật ngửa ra đất.

Góc tường có ổ gà, bên trong là mấy gà con mới nở, lông còn ướt, tròn mắt tôi.

Con chó vàng giữ nhà chạy khắp sân rượt gà đuổi vịt, lè lưỡi chạy loăng quăng khắp nơi.

Vườn sau còn trồng mấy cây ăn quả.

Mùa thu hoạch, quả sai trĩu cành, tôi hái một trái, còn chưa kịp rửa đã cắn luôn, tranh thủ tự sướng một tấm, ngố cả mặt.

Còn có cảnh ba tôi sau khi đồng xong, vác cuốc về nhà, thấy tôi cầm điện thoại chụp hình thì nhe răng rồi giơ tay tạo dáng chữ V trông cực kỳ ngố.

Mẹ tôi đang mì trường thọ mừng sinh nhật cho tôi, tôi nghịch ngợm bôi bột mì lên mặt mẹ, mẹ giơ cây cán bột đòi đánh tôi.

Không may là đánh trúng luôn cả vừa bước vào cửa.

Anh cả đứng đơ, người toàn bột trắng, chị hai đứng bên cạnh như ngỗng, kết quả bị mẹ tôi “xử” luôn một lượt.

Còn tôi thì đến gập bụng.

Tôi vừa lướt ảnh vừa kể chuyện.

Từ Thanh Nguyệt lặng lẽ lắng nghe.

Lúc đầu ấy còn tươi, càng xem mắt càng đỏ hoe.

“Họ thật hạnh phúc.”

“Ừ, họ là những người rất rất tốt.”

“Họ… họ sẽ thích tôi chứ?”

Từ Thanh Nguyệt có vẻ lo lắng.

“Tôi không biết việc, không biết trồng cây, không biết nuôi gà vịt… thậm chí còn không biết phải sống với họ thế nào.”

“Nhưng chị là con của họ, là đủ rồi mà.”

Tôi không nhịn , nhẹ nhàng an ủi ấy.

An ủi xong mới nhận ra, thật ra tôi cũng mang tâm trạng giống hệt như ấy.

“Tôi hơi sợ.” Từ Thanh Nguyệt , “Nghỉ hè, em dẫn tôi về gặp họ, không?”

Tôi đáp: “Được.”

Hai chúng tôi nhau, rồi cùng .

7

Qua một đêm, mối quan hệ giữa tôi và Từ Thanh Nguyệt thân thiết hơn hẳn.

Bố cử tài xế đưa cả hai chúng tôi đến trường.

Đây là một trường cấp ba tư thục dành cho giới quý tộc.

Toàn bộ học sinh ở đây đều là con nhà giàu.

Tôi hơi căng thẳng.

Trong truyện, mấy đứa nhà nghèo như tôi vào đây nhất định sẽ bị bắt nạt.

Thiên kim thật thì càng thảm, thường bị bè của thiên kim giả bắt nạt, lăng mạ không thương tiếc.

Không nghĩ nữa, càng nghĩ tôi càng nhát.

Cho đến khi bước vào lớp, một nhóm người lập tức vây quanh, Từ Thanh Nguyệt hỏi:

“Nguyệt Nguyệt, nghe cậu bị tai nạn xe à? Cậu không sao chứ?”

“Không sao, chỉ bị thương nhẹ thôi, giờ khỏe rồi.”

“Chúng tôi còn nghe … thật ra cậu không phải là con nhà họ Diệp, mà là bị trao nhầm?”

Lớp học bỗng yên lặng như tờ.

Mọi người đều thấy tôi đang nép phía sau Từ Thanh Nguyệt.

“Chẳng lẽ ấy là…”

Ngay lập tức, Từ Thanh Nguyệt kéo tôi ra trước mặt mọi người.

“Đây là Diệp An An, là con ruột của bố mẹ nuôi tôi, hôm qua mới vừa đón về.”

Cô ấy còn mỉm :

“Đúng là bị trao nhầm, ba mẹ tôi mềm lòng, không nỡ cắt đứt với tôi, nên cho phép tôi tiếp tục ở lại đây học cùng các .”

Tôi vô cùng bất ngờ.

Không ngờ Từ Thanh Nguyệt lại thẳng thắn như .

Càng bất ngờ hơn là, các học đều tỏ ra rất tự nhiên, dễ dàng chấp nhận chuyện này, còn hào hứng vây lấy chúng tôi.

“Tôi cứ tưởng chuyện như chỉ có trong phim với truyện cơ đấy.”

“Không ngờ việc trao nhầm con thực sự có thể xảy ra!”

Mọi người túm tụm lại chuyện không ngớt, đến khi thầy giáo bước vào thì lớp mới yên.

Thầy chủ nhiệm là một người trung niên trông rất hiền lành.

Thầy gọi riêng tôi, đưa cho tôi mấy đề thi, muốn kiểm tra thử năng lực học tập của tôi.

Thầy biết tôi chuyển từ trường huyện đến, vốn tưởng nền tảng học của tôi yếu, nào ngờ kết quả lại rất tốt.

Trường tuy nhỏ, thầy tận tâm, tôi thì siêng học và đầu óc cũng nhanh nhạy, nên tôi không phải học sinh dốt – ngược lại còn xem là học bá.

Thầy chủ nhiệm vô cùng ngạc nhiên và vui mừng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...