Chúng Ta Rồi Sẽ [...] – Chương 4

Ngay lập tức cầm bài của tôi đi vào lớp, trước mặt tất cả học khen tôi tới tấp, còn bảo mấy “con nhà giàu” nên học tập tôi nhiều hơn.

Tôi vừa định lo lắng rằng mình sẽ bị mọi người ghét.

Không ngờ lại đón nhận bằng ánh mắt ngưỡng mộ và thiện cảm.

Xem ra, chỗ này cũng không đáng sợ như trong truyện.

Tôi thấy yên tâm hơn, bắt đầu nghĩ chắc mình nên bớt nhát lại một chút.

Nhưng bất thình lình, có người lên tiếng hỏi Từ Thanh Nguyệt:

“Thanh Nguyệt, … vị hôn phu từng chỉ đính hôn với con nhà họ Diệp, giờ phải sao đây?”

Cả lớp im bặt trong một giây.

8

Trong mấy truyện thiên kim thật – giả, luôn luôn sẽ có một nam chính như thế.

Giả thiên kim ta đến chết đi sống lại, quyết không lấy ai ngoài ta.

Nhưng vì hai nhà có hôn ước thương mại, nam chính buộc phải cưới thiên kim thật.

Từ đó, giả thiên kim ghen ghét thiên kim thật, đủ trò mưu .

Nam chính thì khinh thường thiên kim thật từng là “ quê”, cứ mở miệng ra là châm chọc, mỉa mai, sỉ nhục, bắt nạt.

Chỉ cần tưởng tượng thôi cũng thấy nghẹt thở.

Tôi run rẩy sang Từ Thanh Nguyệt.

“Tôi… tôi không có ý giành ấy của chị…”

Từ Thanh Nguyệt lại chẳng hề để tâm.

Tan học, ấy kéo tôi đến nhà thi đấu đa năng.

Ở đó, có mấy khóa trên đang thi đấu bóng rổ.

Trên sân là hai đội đang thi đấu kịch liệt, khán đài đầy ắp người, tiếng reo hò vang rộn cả sân.

Tôi chưa hiểu chuyện gì thì thấy Từ Thanh Nguyệt chỉ về phía một nam sinh đang đổ mồ hôi nhễ nhại giữa sân.

“Nhìn ấy đi, đẹp trai không?”

“Đẹp! Trông sáng sủa dã man… ấy là vị hôn phu kia á?”

“Không.”

Từ Thanh Nguyệt đỏ mặt, ánh mắt vẫn dán chặt vào người kia không rời.

“Anh ấy là người tôi thích.”

Cô ấy lại chỉ sang mé sân bên kia.

“Người kia kìa, cái ông mặt lạnh đang mặc áo thun trắng ghi chép số liệu – Chủ tịch hội học sinh Tống Triều – mới là vị hôn phu của em.”

Tôi quay sang chàng đang nghiêm túc ghi chép, mặt không đổi sắc kia mà trố mắt.

Từ Thanh Nguyệt :

“Thật ra chị đã thích người khác từ lâu rồi. Chỉ vì cái hôn ước chết tiệt đó nên chị mới không dám tỏ . Nhưng giờ em quay về rồi, hôn ước là của em, còn chị thì tự do.”

Tôi: “??”

Ủa???

Vậy là đúng thật hả trời?!

9

Trận đấu kết thúc, Từ Thanh Nguyệt hí hửng chạy đi tìm người ấy thích.

Cô ấy tiện tay đẩy tôi tới trước mặt Tống Triều.

Còn giới thiệu luôn: tôi là thiên kim thật nhà họ Diệp, là vị hôn thê của ta.

Tôi ngại đến muốn độn thổ.

Nhìn sơ thì Tống Triều cũng chẳng vui vẻ gì hơn tôi.

May mà ta lên tiếng trước:

“Trước đây em sống ở đâu?”

“Ở quê.”

“Cuộc sống ở quê thế nào?”

Dù là ta hỏi trước, giọng điệu cứ như đang thẩm vấn.

Nhưng nhắc đến nhà tôi thì tôi lại có hứng.

Tôi lập tức tuôn một tràng:

“Nhà tôi phía sau là núi, trước mặt là sông, có thể lên núi hái nấm, xuống sông bắt cá.

“Nấm hương tươi hầm với gà thì ngon hết sảy, tôi ăn liền hai tô to!

“Cá chạch chiên cũng siêu ngon, xào với ớt xanh ớt đỏ, kẹp vào bánh mì là vừa thơm vừa cay, có bò bít tết tôi cũng không đổi!

“Trước khi tôi rời nhà, nhà tôi vừa mổ heo xong, tụi tôi tự xích heo, ăn một lần là nghiện luôn. Anh có muốn ăn thử không? Tôi kêu ba tôi gửi cho vài cân nha?”

Tôi hăng say, đến lúc nhận ra Tống Triều im re từ nãy giờ, tôi mới chột dạ.

Anh ta lặng lẽ tôi, không biểu cảm.

Tôi: “……”

Không khí lại càng ngại hơn.

Tôi gượng hai tiếng, quay mặt đi không nữa.

Không ngờ ta lại mở miệng:

“Được đấy.”

“Hả?”

“Xúc xích heo.”

“À… thế thì… thì add WeChat đi, gửi địa chỉ cho tôi, để tôi nhắn ba tôi gửi mấy ký cho.”

Khi Từ Thanh Nguyệt quay lại, tôi và Tống Triều đã tám một lúc lâu rồi.

Chủ đề từ xích heo, sang cách cạo lông đầu heo, rồi đến phần mông heo gọi là gì… thậm chí còn bàn luôn cách rửa lòng heo cho sạch.

Cả cuộc trò chuyện quanh quẩn với heo nhà tôi.

Lúc chuẩn bị về, Từ Thanh Nguyệt chằm chằm vào ghi trong danh bạ của tôi dành cho Tống Triều với vẻ mặt mờ mịt:

【Thằng nhỏ mê xích heo】

Từ Thanh Nguyệt: “??”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...